GLMB - CHƯƠNG 3
Chử Ngọc ngồi lặng trong bồn tắm, làn nước ấm áp dịu dàng bao bọc lấy cơ thể mỏi mệt. Chiếc bồn tắm này là một món quà bất ngờ từ năm ngoái, được chuyển về từ ký túc xá sinh viên quốc tế. Cô bạn học kia rất tốt bụng, bồn còn mới nguyên chưa dùng đã hào phóng tặng lại cho cô. Hơi ấm của nước dần xua đi cái lạnh, làm dịu đi những cơn run rẩy không ngừng, mạch máu như được thông suốt trở lại dưới làn nước ấm nóng. Cô ngâm mình thêm một lát, lắng nghe tiếng bước chân của người đàn ông đang ở bên ngoài, rồi vội vã đứng dậy, dùng khăn bông lau khô người và quấn tạm quanh mình.
Bùi Tranh đang đứng dựa người vào khung cửa phòng ngủ của cô. Nghe tiếng cô bước ra, anh ngước mắt lên, ánh nhìn không rõ cảm xúc.
Chiếc khăn tắm quấn ngang ngực Chử Ngọc, để lộ bờ vai gầy và làn da trắng nõn, mịn màng như sữa nóng đang tỏa hơi. Mái tóc ướt sẫm như một dòng thác đen nhánh, xõa tung sau lưng. Cô đứng trước mặt anh, đưa tay mở hé cửa phòng ngủ, ra hiệu cho anh bước vào. Bùi Tranh nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, nghe tiếng chốt khóa vang lên một cách dứt khoát, đoạn mới đảo mắt quan sát căn phòng. Phòng ngủ của cô khá nhỏ, chiếc giường đơn đã chiếm gần hết diện tích, chỉ còn chừa lại một khoảng trống đủ kê chiếc bàn học nhỏ nhắn – nơi có lẽ cô vẫn thường ngồi học bài và làm bài tập mỗi ngày.
Chử Ngọc xếp đôi dép lê ngay ngắn dưới chân giường rồi vội vàng chui tọt vào trong chăn. Rõ ràng, việc phải phơi bày da thịt trước mặt một người chưa thực sự thân quen khiến cô cảm thấy bất an và ngượng ngùng. Bùi Tranh bước tới, ngồi xuống mép giường, đối diện với gương mặt Chử Ngọc đang cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, thậm chí có phần "hiên ngang lẫm liệt".
Cô siết chặt mép chăn che kín phần thân trên, nhắm nghiền mắt lại, giọng nói khe khẽ: "Cậu... đến đây đi."
Hai cẳng chân thon thả, trắng nõn lộ ra từ dưới lớp chăn mỏng. Bùi Tranh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cá chân mảnh khảnh của cô vài giây, rồi bàn tay nóng rực của anh từ từ áp lên cẳng chân cô. Cơ thể cô gái khẽ run lên một cái, rồi theo sự dẫn dắt của anh, đôi chân từ từ tách ra. Bùi Tranh nhẹ nhàng vén chăn lên một góc, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh ẩn hiện dưới lớp khăn tắm. Đôi chân theo bản năng muốn khép chặt lại, nhưng bị lực đạo của anh kiềm giữ, bắt phải tách ra. Dưới lớp lông tơ mỏng manh, khe hở hồng nhạt khép chặt lại, run rẩy mấp máy, tựa như một con trai biển đang ngượng ngùng khép chặt lớp vỏ cứng rắn để bảo vệ phần thịt mềm mại bên trong.
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, bàn tay nóng bỏng lướt dọc theo đường cong mềm mại trên đùi cô.
Chử Ngọc cắn chặt môi dưới, cảm nhận rõ ràng ánh mắt của đối phương nóng rực như dung nham đang thiêu đốt mình – anh đang nhìn vào nơi riêng tư, thầm kín nhất của cô, xem xét một cách trần trụi và không hề che giấu. Ngay khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chử Ngọc: sau khi nhìn thấy số tiền kia, cô đã không hề nghĩ đến việc nếu phải duy trì mối quan hệ thể xác kỳ quái này với bạn cùng lớp, thì khi ở trường, cô sẽ phải đối mặt với cậu ta như thế nào. Một nỗi hoang mang mơ hồ khiến cô bất giác co chân lại, nhưng mắt cá chân ngay lập tức bị bàn tay anh giữ chặt, kéo tách ra xa hơn.
Bùi Tranh đã cúi sát xuống. Anh ngồi ngay mép giường, bàn tay nắm chắc lấy mắt cá chân cô, buộc cô phải phơi bày hoàn toàn phần nữ tính mềm mại nhất của mình trước ánh nhìn của anh.
Đúng như anh tưởng tượng. Rất trắng, và dường như... tỏa ra một mùi hương ngọt ngào khó tả.
Bùi Tranh ghì chặt mắt cá chân cô, áp sát mặt mình hơn nữa, hơi thở nóng rực phả vào nơi nhạy cảm giữa hai chân cô. Chử Ngọc nhắm nghiền mắt, hai tay siết chặt tấm chăn trên người như tìm kiếm một điểm tựa. Rồi, đầu lưỡi mềm mại, ấm nóng của anh nhẹ nhàng chạm vào, rồi ấn vào khe hở đã hơi ẩm ướt kia. Cơ thể cô giật nảy lên như bị điện giật, theo phản xạ co rút lại. Bùi Tranh giữ chặt lấy mắt cá chân cô, không cho cô trốn tránh, toàn bộ đầu lưỡi anh luồn sâu hơn vào khe thịt mềm mại, đôi môi hơi lành lạnh của anh tựa như đang ngậm lấy một miếng bánh dâu tây ngọt ngào, chạm vào, bao phủ lấy nụ hoa nhỏ đang e ấp nhô lên.
Trời ơi, trời ơi ——
Chử Ngọc cắn chặt răng đến mức tưởng như sắp bật máu, cảm giác khoái cảm xa lạ, tinh tế mà mãnh liệt như một dòng điện mạnh mẽ đánh thẳng lên đại não, khiến cô tê dại.
Yết hầu Bùi Tranh khẽ chuyển động, đầu lưỡi linh hoạt tách mở khe hở, liếm dọc về phía trước. Chất dịch nhờn trong veo từ nơi mềm mại tựa thạch trái cây theo từng động tác liếm mút của anh mà trào ra mãnh liệt. Chử Ngọc hoảng hốt đến mức đưa tay xuống chạm vào cánh tay anh, giọng nói run rẩy mang theo sự hoảng loạn: "Đừng liếm... A... Ưm......"
Bàn tay Bùi Tranh như một khối nam châm nặng nề, dễ dàng giữ chặt lấy cổ tay đang vùng vẫy yếu ớt của cô. Anh khẽ thở hổn hển một tiếng, đầu lưỡi bất ngờ tập trung công kích vào nụ hoa đang căng cứng. Toàn bộ cơ thể Chử Ngọc ửng lên một màu hồng khác thường, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cắn chặt môi, móng tay bấu chặt vào tấm chăn, những âm thanh rên rỉ không thể kiểm soát cứ thế bật ra khỏi cổ họng: "A, đừng liếm chỗ đó... Ưm... Bùi, Bùi, Bùi Tranh ——"
Cánh tay Bùi Tranh khẽ động, đầu lưỡi đột ngột đâm sâu rồi trượt xuống, một dòng chất lỏng trong suốt ấm nóng tưới thẳng lên làn da nhạy cảm. Cơ thể Chử Ngọc gần như co quắp lại thành hình con tôm, đầu óc cô trống rỗng bởi sự kích thích từ khoái cảm xa lạ, cô chỉ biết thở hổn hển, ôm chặt lấy chiếc gối đầu của mình. Trong khoảnh khắc mơ màng còn sót lại, cô thấy thiếu niên trước mặt đang giơ tay, từ từ cởi chiếc áo hoodie trên người xuống. Chử Ngọc theo bản năng lùi người về phía sau, vừa thở dốc không ngừng vừa nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Bùi Tranh cởi phăng chiếc áo hoodie màu đen, quẳng sang một bên, để lộ nửa thân trên rắn chắc, đầy sức mạnh. Hoàn toàn đối lập với cơ thể gầy yếu, xanh xao của cô, làn da Bùi Tranh ngăm hơn một chút, từng khối cơ bắp hiện lên rõ ràng, phô bày một cơ thể căng tràn sức sống và khỏe mạnh. Chử Ngọc nhìn thấy anh kéo khóa chiếc quần jean xuống, chiếc quần lót màu đen bên trong đã không thể che giấu nổi thứ hung khí đang cương cứng, đội lớp vải lên thành một hình dạng đáng sợ. Cô ngây người nhìn, gần như muốn hét lên vì hoảng sợ, vội vàng kéo chăn lùi về phía sau để trốn chạy, nhưng ngay lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ngược lại, ôm chặt vào lòng.
"Cậu không phải nói chỉ liếm... A......"
Chử Ngọc bị anh ôm gọn từ phía sau, chiều cao và sức lực vượt trội của anh dễ dàng kìm kẹp cô trong vòng tay rắn chắc. Bùi Tranh khẽ thở dài bên tai cô, đoạn kéo tuột chiếc quần lót của mình xuống, dương vật nóng bỏng, cương cứng từ phía sau lập tức áp vào, đập nhẹ lên vùng da non giữa hai chân cô. Chử Ngọc giật nảy mình vì cảm giác nóng rực xa lạ, giữa hai chân chợt bị một thanh thịt thô cứng, xa lạ nhét vào, cô cắn răng cố gắng gỡ tay anh ra: "Cậu, cậu không phải nói chỉ liếm một chút thôi sao, đừng cọ vào, đừng ——"
Cánh tay Bùi Tranh siết chặt lấy cô gái nhỏ bé trong lòng, dương vật cứng rắn vùi sâu vào khe hở ẩm ướt mềm mại của cô, một tiếng thở dốc đầy thỏa mãn khẽ thoát ra từ cổ họng anh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã muốn làm như vậy. Cơ thể cô mềm mại đến kỳ lạ, phía dưới chỉ cần liếm nhẹ một chút đã tuôn trào cả đống nước, vừa ướt át vừa trơn tuột. Anh bắt đầu chuyển động phần hông, thanh thịt cọ xát dữ dội vào khe hở, đoạn cúi đầu, dán môi vào vành tai cô thì thầm: "Vừa rồi Hàn Nhạn Thời không nói cho cậu biết sao? Lời tôi nói, chưa bao giờ giữ lời cả."
Như có ma quỷ đang thì thầm bên tai.
Chử Ngọc khẽ thở hổn hển, cả người bị anh ôm chặt cứng, không thể cử động dù chỉ một chút. Dương vật dữ tợn dưới thân cứ thế dán chặt vào hạ thân cô mà di chuyển, mỗi lúc một mạnh hơn, nặng nề hơn. Khoái cảm xa lạ tầng tầng lớp lớp ập đến, trước mắt cô như có một mảng trắng xóa lóe lên, cô cố gắng trong vô vọng nắm lấy cánh tay căng cứng cơ bắp của anh: "Tôi sẽ kiện cậu, ưm ——"
Giữa những tiếng thở dốc, giọng Bùi Tranh thoáng hiện lên một tia cười cợt. Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai cô, hạ thân càng ra sức cọ xát vào đóa hoa mềm mại đáng thương, đẩy về phía trước: "Kiện thế nào? Kiện giáo viên, hay kiện hiệu trưởng? Nói rằng cậu bị tôi ấn trên giường mà chà bướm*?"
Lồng ngực Chử Ngọc phập phồng dữ dội, cô thở hổn hển từng ngụm lớn, bị cánh tay anh siết chặt ngang eo. Bùi Tranh một tay vén tấm khăn tắm của cô lên, để lộ hai bầu ngực trắng nõn, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Vì còn đang trong độ tuổi phát triển, chúng trông trắng mịn, căng tròn như hai trái đào non tơ. Bùi Tranh cúi đầu, ngậm lấy một bên đầu nhũ hoa, cảm nhận rõ ràng cơ thể trong lòng đang run rẩy kịch liệt: "Chử Ngọc, thả lỏng nào. Phía dưới của cậu toàn là nước rồi, cọ xát một chút mới thoải mái được."
Cơ thể mảnh khảnh bị dương vật anh cọ đến mức không ngừng run lên. Bùi Tranh cúi đầu nhìn xuống khuôn ngực cô, động tác dưới thân hơi chậm lại, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đôi môi nhạt màu của cô: "Thả lỏng đi, nhắm mắt lại. Tôi không đi vào trong đâu. Chỉ cọ cậu có hai cái mà cậu đã thở gấp như vậy rồi, tim có chịu nổi không?"
Chử Ngọc cố nén những giọt nước mắt chực trào, cúi đầu xuống, dùng hết sức lực còn lại hung hăng cắn vào cổ tay anh đang đặt trên ngực mình. Bùi Tranh không hề ngăn cản, chỉ khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn dài xuống. Anh dùng một tay siết chặt lấy vòng eo thon của cô, dương vật đột ngột xuyên mạnh qua giữa hai chân cô, ma sát dữ dội khiến cô không kìm được mà kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Cắn thêm một cái nữa, tôi liền bắn hết vào trong đấy," Bùi Tranh véo nhẹ cằm cô, hôn lên đó một cái, giọng nói mang theo ý cười nguy hiểm, "Cắn nữa đi."
Tại sao cô lại có thể chọc phải một kẻ ác liệt, ngang ngược và không nói lý lẽ như vậy? Cơ thể Chử Ngọc run lên bần bật, bị ma sát đến mức co rút lại, đôi vai gầy không ngừng run rẩy. Bùi Tranh nhìn chằm chằm vào bờ vai cô, cố gắng thả chậm lại động tác, cơ thể cô thật sự quá yếu ớt, chỉ cọ xát vài cái đã lộ ra vẻ sắp ngất đi, trông thật đáng thương – anh thẳng người, dán chặt dương vật vào đóa hoa mềm mại của cô, cúi đầu thở dốc bên tai cô: "Hoặc là, để tôi dùng tay. Hoặc là, để tôi cọ cho ra. Cậu chọn cái nào?"
Vẫn là huyệt động mềm mại. Ăn vào mềm mại, cọ lên cũng mềm mại.
"Thả lỏng nào," Bùi Tranh đưa tay vòng qua eo cô, cúi xuống hôn lên giọt nước mắt vừa lăn ra từ khóe mắt cô, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, "Tôi làm chậm một chút, cho cậu thoải mái, được không?"
Nhận xét
Đăng nhận xét