GLMB - CHƯƠNG 11
"Cút."
Hàn Nhạn Thời nhướng mày, cúi đầu nói: "Chử Ngọc, vậy tôi đi trước nhé."
Chử Ngọc sốt đến mơ màng, cũng chẳng buồn để tâm đến người bên cạnh nữa. Cô giáo vén tấm rèm lên, liếc nhìn vào trong một cái, rồi khẽ thở dài. Cô đóng cửa lại, trước khi đi không quên dặn dò: "Bùi Tranh, không được quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, nghe thấy chưa?"
Người bên cạnh lại áp sát vào người cô. Chử Ngọc co người lại, tấm lưng gầy lập tức được lồng ngực rắn chắc phía sau đỡ lấy. Cánh tay phải của Bùi Tranh luồn xuống dưới eo cô, anh ngẩng đầu liếc nhìn tốc độ truyền dịch. Bàn tay Chử Ngọc trắng xanh, những mạch máu mảnh mai trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt, bị chiếc kim tiêm đâm xuyên qua. Hơi thở cô rất chậm, nhịp tim yếu ớt so với tiếng tim đập mạnh mẽ, đầy nội lực của anh dường như mong manh hơn rất nhiều.
"Chử Ngọc, như vậy có ấm hơn không?"
Trong phòng y tế không hề lạnh, Chử Ngọc cũng không còn cảm giác rét run như lúc ban đầu nữa. Nhiệt độ cơ thể Bùi Tranh cao đến kinh người, tựa như máu trong người anh cũng nóng bỏng vậy. Bàn tay anh lại bắt đầu không yên phận, sờ soạng lần mò lên phía trước ngực cô. Cô khẽ hít vào một hơi, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người bên tai: "Trước kia tôi có nghe nói một bài thuốc dân gian, nếu làm lạnh phần ngực, có thể hạ sốt rất nhanh."
Chử Ngọc mắt vẫn nhắm nghiền: "Cậu cứ trực tiếp đâm cho tôi một dao vào ngực đi, tôi đảm bảo sẽ lạnh ngay lập tức."
Cô lại vội vàng nói thêm: "Không được liếm tôi! Không được nói liếm... chỗ đó. Ở trong trường cậu có thể dùng từ ngữ văn minh hơn được không?"
Lời Chử Ngọc còn chưa dứt, vừa nói đã thấy tức ngực. Cô cuộn tròn người lại, nhưng bờ vai lại càng lúc càng trĩu nặng, buồn ngủ rũ rượi dưới lực vỗ về nhẹ nhàng của anh: "Bùi Tranh, cậu chẳng văn minh chút nào cả."
Bùi Tranh nhướng mày, định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi, ỉu xìu của cô lại thôi. Anh giơ tay bao lấy bàn tay Chử Ngọc, nắm lấy tay trái cô đặt lên ngực mình. So với Chử Ngọc hận không thể mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, bên trong bộ đồng phục của anh chỉ có độc một chiếc áo phông đen ngắn tay. Anh đưa tay cô về phía trước, khóe môi nhếch lên: "Chử Ngọc, nếu cậu cảm thấy không công bằng, sau này tôi liếm cậu, cậu có thể sờ lại tôi."
"......"
Chử Ngọc nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Truyền dịch xong đã đến giờ cơm tối. Khi Chử Ngọc tỉnh lại lần nữa, cô đã ở nhà. Cô mơ hồ nhớ rằng Bùi Tranh đã ôm cô từ trên xe về, sau đó cô liền thiếp đi trên giường. Cô ngồi dậy, thấy trên chăn của mình vẫn còn vắt chiếc áo khoác của anh —— Chử Ngọc đứng dậy đi ra phòng khách, trên bàn ăn đã bày sẵn ba món ăn và một bát canh.
Bà nội Chử Ngọc buổi tối thường không ăn cơm, cứ qua 7 giờ là bà bắt đầu đi ngủ, rồi đến 3, 4 giờ sáng hôm sau lại thức dậy.
Sườn xào chua ngọt, thịt bò xào cần tây thơm lừng, cá hấp hoa cúc. Chử Ngọc bình thường phải hai ba tháng mới được ăn thịt bò một lần. Thịt bò ở chợ hay siêu thị đều rất đắt, cô phải ăn mặc tiết kiệm để dành dụm tiền phẫu thuật. Cô nhìn những món ăn trên bàn, khẽ liếm môi. Điện thoại kêu "tít" một tiếng, báo có tin nhắn mới.
Ảnh đại diện WeChat của Bùi Tranh là một chú chó Border Collie màu xanh trắng lạnh lùng.
Ba chữ đơn giản như một quả pháo ném tới: Mau ăn cơm.
Chử Ngọc đói muốn xỉu, cũng chẳng buồn trả lời tin nhắn của anh, ngồi xuống bàn, bưng bát cơm lên ăn từng miếng lớn. Bác sĩ đã dặn dò căn bệnh này của cô không được ăn quá no cũng không được để bụng đói thường xuyên, nên Chử Ngọc chỉ ăn một nửa, cô gắp riêng một nửa thức ăn vào bát để dành cho bà nội. Gió đêm mùa xuân len lỏi qua khung cửa sổ thổi vào, cô ngẩng mặt đón lấy làn gió mát —— những tòa nhà ở đây phần lớn san sát nhau, ánh mặt trời hay gió mát đều là những thứ xa xỉ, cần phải trả tiền mới có được, bởi vậy chúng trở nên đặc biệt quý giá.
Cô mở điện thoại, một yêu cầu kết bạn mới hiện lên.
"Chử Ngọc, tôi là Hàn Nhạn Thời."
Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc. Hàn Nhạn Thời len lỏi qua đám đông nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau nhảy nhót, uống rượu giữa sàn nhảy, tìm đến chiếc ghế dài im ắng trong góc ngồi xuống. Tần Dư Tư vừa mới ném xong xúc xắc, ngửa cổ uống một ngụm rượu trong ly, giữa ánh đèn đủ màu sắc nhìn về phía Hàn Nhạn Thời đang đi tới: "Nhạn tử, sao hôm nay đến muộn thế, ở nhà ôn thi đại học à?"
"Ôn cái con khỉ, tao có cần thi đâu," Hàn Nhạn Thời châm một điếu thuốc, đẩy ly rượu Tần Dư Tư đưa tới ra, "Trong lòng đang bực đây, không muốn uống."
Tần Dư Tư cười khoái trá: "Mày bực thì càng phải uống chứ, suốt ngày toàn mấy chuyện vớ vẩn."
"Nói nghe xem nào, chuyện gì."
Hàn Nhạn Thời nhận lấy ly rượu, nhíu mày uống một ngụm: "Bùi Tranh ấy mà, con bé đang quen với nó, tao khá thích. Nó ra tay sớm quá, bực mình."
Tần Dư Tư chống tay lên, càng cười tươi hơn: "Thế thì chịu rồi, quân tử không đoạt người mình yêu. Nhạn tử, mày đừng có đào góc tường nhà người ta, cái tính của thằng Bùi Tranh ấy mà, không có ai trị được nó thì sẽ ảnh hưởng đến an ninh trật tự xã hội của thành phố mình đấy. Anh trai nó chỉ mong có người quản được nó thôi. Mà mày nói con bé kia, không phải là con bé bệnh tim lớp nó đấy chứ?"
Hàn Nhạn Thời cảnh giác nhướng mày: "Sao mày cũng biết?"
"Xinh đẹp, con bé đó rất xinh, kiểu mong manh yếu đuối ấy," Tần Dư Tư phả ra một làn khói thuốc, "Tuần trước tao đến tìm Bùi Tranh lấy thẻ tín dụng, thấy nó cứ đứng phía sau nhìn chằm chằm người ta, như chó nhìn thấy đồ ăn vậy. Lúc đó tao định hỏi mày chuyện này, mà bận quá lại quên mất. Nhưng mà con bé đó nhìn qua là biết không chịu nổi giày vò đâu, mày khuyên Bùi Tranh bảo nó coi như làm việc thiện tích đức, đừng có quá đáng quá."
Hai người vừa dứt lời, một bóng người lù lù xuất hiện phía sau ghế dài. Khói thuốc lờ lững bay về phía trước, người trong bóng tối chống hai tay lên thành sô pha, cúi đầu ôm lấy vai hai người: "Cảm ơn hai vị đã nhắc nhở. Tiểu Ngư à, tôi không chỉ làm việc thiện tích đức, mà còn rất thích làm từ thiện nữa."
Thời điểm xấu hổ nhất chính là lúc nói xấu bị người ta bắt quả tang, huống chi còn là cả hai người cùng bị bắt. Tần Dư Tư cười gượng một tiếng, nhìn Bùi Tranh đi đến ngồi xuống bên cạnh mình. Anh ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy cổ tay Tần Dư Tư siết chặt, đôi mắt đen láy quét qua: "Lần sau nói xấu tao đừng có đi cùng Nhạn tử, nó sẽ bán đứng mày đấy."
"Mày cút cho tao." Hàn Nhạn Thời túm lấy chiếc gối ôm ném vào người anh.
"Mày còn bảo mày không giày vò Chử Ngọc, sao buổi chiều con bé lại phát sốt? Mày căn bản là không biết thương hoa tiếc ngọc," Hàn Nhạn Thời dụi tắt điếu thuốc, "Biến nhanh đi, trạm cứu trợ chó hoang mới là mái nhà vĩnh cửu của mày."
Tần Dư Tư bị hai người kẹp ở giữa, giơ tay làm động tác dừng lại: "Thôi thôi đủ rồi đấy các cậu."
Bùi Tranh cũng không thể giải thích rằng chỉ là cọ bướm hai cái đã làm cô ấy lúc khóc lúc thở dốc, anh bực bội cắn điếu thuốc, ngửa đầu nhìn lên trần nhà phía trên ghế dài. Tần Dư Tư đột nhiên nổi hứng thú, ghé sát vào vai Bùi Tranh: "Bùi Tranh, hôm nào mày dẫn Chử Ngọc ra ngoài chơi đi, để tao xem xem con bé làm thế nào mà mê hoặc được chúng mày thành ra thế này."
"Mày?"
Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, bóp mặt cậu ta quay đầu đi chỗ khác: "Đừng tưởng tao không biết mày có ý đồ gì. Nhắc lại lần nữa, mày và Nhạn tử không được phép lại gần Chử Ngọc quá. Đến gần con bé trong phạm vi một mét cần phải xin phép tao, đặc biệt là mày đấy, Tần Dư Tư."
Nhận xét
Đăng nhận xét