GLMB - CHƯƠNG 2
Bạn cùng lớp lại là một kẻ điên.
Đi đến kết luận này, Chử Ngọc không một giây chần chừ, giơ tay định bung cửa xe thoát ra. Thế nhưng, cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực khiến cơ thể cô run lên ngay khoảnh khắc chạm vào tay nắm cửa, làn da nóng rực như phủ một lớp dung nham mỏng. Cơ thể Chử Ngọc chao đảo như con thuyền nhỏ giữa cơn bão tố, và rồi, cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc phía sau đang đỡ lấy mình. Cơ thể của nam sinh trạc tuổi như một thân cây đại thụ đang vươn mình mạnh mẽ, chỉ cần tựa đầu vào cũng có thể cảm nhận được những đường nét cơ bắp phập phồng ẩn chứa sức sống.
Bùi Tranh phản xạ đỡ lấy, một tay vững vàng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, tay kia khẽ đặt lên vầng trán nóng hổi của cô.
Cũng may, chỉ là sốt nhẹ.
Bùi Tranh tiện tay vơ lấy chiếc áo khoác của mình, nhẹ nhàng quấn quanh người cô, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đã phơn phớt sắc tím của Chử Ngọc. Cô rất trắng, chiếc cằm thon nhỏ, đến cả hơi thở cũng có vẻ yếu ớt và khó nhọc. Anh thoáng nghĩ, có lẽ chỉ cần một tay cũng đủ sức nhấc bổng cô lên. Chiếc quần ướt sũng của cô vẫn đang áp lên đùi anh, anh liếc xuống hai túi đồ siêu thị dưới chân: "Thuốc đâu rồi? Có mang theo thuốc không?"
Ý thức Chử Ngọc dần trở nên mơ hồ, cơ thể như được bao bọc bởi một dòng nước biển ấm áp, dễ chịu. Bùi Tranh giữ chặt eo cô, ấn cô ngồi vững trên đùi mình, đoạn bắt đầu lục lọi trong chiếc túi áo dài tay của cô để tìm thuốc. Chử Ngọc cố gắng giãy giụa một cách yếu ớt, rồi lắc đầu: "Tình huống này không cần uống thuốc đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Đôi môi cô khẽ mấp máy, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nhẹ.
Hàn Nhạn Thời đợi dưới xe một lúc, không thấy động tĩnh gì nên lại mở cửa xe. Hắn cẩn thận thò đầu vào ngó nghiêng, chắc chắn rằng không có chuyện gì "khó coi" đang diễn ra mới yên tâm ngồi vào ghế lái: "Này Bùi Tranh, tao cảnh cáo mày trước đấy, đừng có mà làm bậy trên xe. Con bé này sức khỏe yếu lắm, mày mà gây ra rắc rối gì thì đừng trách."
Hắn vừa dứt lời, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của nữ chính đang mở to nhìn mình. Hàn Nhạn Thời thoáng chút xấu hổ, cười gượng gạo rồi khởi động xe: "Bạn học, xin lỗi nhé, thằng em này của tôi đầu óc nó hơi có vấn đề, chắc không nói gì quá lời với cậu chứ hả? Nhà cậu ở ngay phía trước phải không? Để tôi đưa cậu về."
Chử Ngọc muốn lên tiếng, nhưng ánh sáng trước mắt cứ chập chờn, lóa đi từng đợt.
Bùi Tranh một tay vẫn vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cô, ánh mắt cúi xuống, lặng lẽ quan sát cô gái trong lòng. Chử Ngọc cũng không phải quá thấp, áng chừng cũng tầm mét sáu hai, nhưng vì quá gầy nên trông có vẻ cao hơn. Cô ngồi trên đùi anh, mềm mại và yếu ớt tựa một cành liễu rũ, dường như chẳng còn chút sức lực nào. Gương mặt trái xoan, đôi mắt trong veo và xinh đẹp, chỉ có đôi môi mỏng là tím tái và khẽ run. Dù hơi thở mong manh, yếu ớt, nhưng ánh nhìn cô dành cho anh vẫn không hề che giấu sự cảnh giác – như thể đang nhìn một kẻ điên thực thụ.
Chiếc xe sang trọng lạc lõng giữa khu ổ chuột lớn nhất thành phố. Hôm nay trời mưa, những gánh hàng rong thưa thớt hẳn đi, đường phố trông có vẻ nhếch nhác nhưng các gian hàng cố định vẫn được bày biện khá ngăn nắp. Đây là nơi tập trung của dân lao động ngoại tỉnh, những căn nhà lầu có ánh nắng chiếu vào ở mặt tiền giá thuê bao giờ cũng đắt hơn vài trăm tệ so với những căn trọ giá rẻ, thuê theo ngày nằm sâu trong những con hẻm tối tăm, chật chội. Đi thêm một đoạn ngắn nữa, xe không thể vào sâu hơn, Hàn Nhạn Thời dừng lại trước cửa một quán ăn nhỏ, nhíu mày quan sát khung cảnh hỗn tạp bên ngoài.
Những tấm biển hiệu đỏ chóe của các tiệm gội đầu mát-xa, phòng chơi mạt chược treo lộn xộn trên bức tường xám xịt giữa tầng một và tầng hai. Một cửa hàng bán đồ người lớn và một quán ăn đêm nằm san sát nhau. Từ trong con hẻm sâu hút, một gã đàn ông dáng vẻ du côn bước nhanh ra, cúi xuống nhặt tấm danh thiếp màu vàng rơi trên đất, rồi thản nhiên nhét vào túi áo.
Giọng nói yếu ớt của Chử Ngọc khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh: "Nhà tôi ở phía trước rồi, tôi tự đi về được."
Bùi Tranh cau mày nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài, hoàn toàn phớt lờ lời cô nói. Anh mở cửa xe, bước xuống trước, kéo mũ áo hoodie che kín đầu, rồi quay lại, dùng hai tay khoác chiếc áo lên vai Chử Ngọc, động tác gọn gàng mà đơn giản, cứ thế bọc cô lại rồi bế thốc lên. Hàn Nhạn Thời đứng cạnh chỉ biết bất lực thở dài, đoạn cũng xuống xe, xách theo hai túi đồ nặng trĩu đi theo sau: "Bùi Tranh, lần sau mày có lên cơn thì làm ơn đừng chọn đúng ngày mưa được không hả?"
Hôm qua thì đỡ bà cụ qua đường, suýt bị người ta tưởng lầm là lưu manh dùng gậy chọc cho thành thái giám. Hai hôm trước thì giải cứu mèo con mắc mưa, kết quả là "vui vẻ" đi tiêm ba mũi vắc-xin phòng dại cộng thêm một mũi globulin miễn dịch. Hôm nay thì hay rồi, nhặt luôn người ta về đòi đưa tận nhà. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Chử Ngọc, Hàn Nhạn Thời thừa sức đoán được Bùi đại thiếu gia nhà cậu đã phun ra những lời "hay ho" gì trên xe rồi.
Ít nhất, chắc chắn không phải lời tử tế.
Nhà Chử Ngọc nằm trên tầng hai của dãy nhà có chút ánh nắng hắt vào. Bùi Tranh ôm cô gái trong lòng, nhanh chóng lách vào cầu thang chật hẹp, tối tăm. Phía sau, Hàn Nhạn Thời vừa lê bước theo vừa lẩm bẩm cảm thán sao thời buổi này vẫn còn tồn tại loại nhà cửa thế này, tay vẫn khệ nệ xách hai túi đồ. Bùi Tranh mò mẫm trong túi quần jean của Chử Ngọc lấy ra chìa khóa, mở cửa. Trái ngược hoàn toàn với sự bẩn thỉu, lộn xộn bên ngoài, cánh cửa cũ kỹ hé mở một không gian ấm cúng với tông màu ấm áp bên trong.
Căn phòng không lớn, nhưng được chủ nhà khéo léo ngăn chia các khu vực. Chử Ngọc thuê nguyên căn nên không phải chịu sự phiền phức của việc ở ghép. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, đoạn quay người, quét mắt một lượt khắp căn phòng. Đồ đạc đều thuộc loại cũ kỹ, lỗi thời, nhưng rõ ràng đã được chủ nhân chăm sóc cẩn thận, mọi ngóc ngách đều toát lên vẻ ngăn nắp, sạch sẽ và ấm áp.
Hàn Nhạn Thời đặt hai túi đồ xuống cạnh bàn trà, đoạn kéo Bùi Tranh ra phía cửa, hạ giọng thì thầm: "Đại ca, mày có thể đừng có đúng lúc này mà sắc mê tâm khiếu* được không? Con bé sức khỏe yếu lắm, nghe đâu tim có vấn đề đấy. Với lại hoàn cảnh nhà người ta mày cũng thấy rồi đó, đừng có mà chà đạp con nhà người ta, nghe chưa?"
Bùi Tranh liếc xéo hắn một cái, khóe môi cuối cùng cũng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tao giúp đỡ bạn cùng lớp của tao, có gì không đúng à?"
"Mày – mày đừng có giúp kiểu 'giúp lên tận giường' đấy nhé," Hàn Nhạn Thời lườm cậu ta, "Đều là đàn ông với nhau cả, mấy cái ý nghĩ đen tối đó của mày thì đừng có giấu giấu giếm giếm trước mặt tao."
Bùi Tranh lười đôi co thêm, đưa tay đẩy thẳng hắn ra ngoài cửa: "Nhạn Tử, một tiếng nữa quay lại đón tao."
Lời lẽ định tuôn ra của Hàn Nhạn Thời bị tiếng gọi tên thân mật kia chặn đứng lại. Hắn chỉ đành bất lực nhìn cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt, hít một hơi thật sâu: "Đệt! Mày thật sự đừng có làm bậy đấy! Còn nữa, thằng xử nam chết tiệt nhà mày có mang bao cao su không hả, Bùi Tranh? Bùi Tranh! Mày mà dám làm bậy thật thì anh trai mày xé xác tao ra mất, Bùi Tranh, cái đồ khốn nhà mày!! Mày có còn là người không hả, người ta bệnh tim đấy!!"
Bùi Tranh hoàn toàn không để tâm đến kẻ đang gào thét bên ngoài, anh cúi xuống, lấy chiếc phích nước nóng cũ kỹ đặt dưới bàn trà. Anh cẩn thận rót một cốc nước ấm, mang đến trước mặt Chử Ngọc. Không khí trong phòng vẫn còn hơi lạnh, Chử Ngọc ngồi trên sô pha, đã lấy chăn quấn chặt lấy người, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Cô thực sự không còn chút sức lực nào để đuổi người bạn học kỳ quái này ra khỏi nhà, chỉ đành bất lực dựa vào thành ghế, lặng lẽ hít thở từng hơi khó nhọc.
Bùi Tranh cúi xuống nhìn cô, rồi không một chút do dự, cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số 120. Chử Ngọc thấy anh chuẩn bị ấn nút gọi, vội giơ tay lên, nắm lấy cổ tay anh, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, không sao thật mà. Nghỉ một lát là khỏe lại thôi. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, tôi... không tiễn."
Lời đuổi khách đã rõ ràng đến thế, Bùi Tranh lại làm như điếc không sợ súng, vẫn cúi người nhìn cô: "Ăn chút gì nhé?"
Chử Ngọc quả thực thấy hơi đói, nhưng cô muốn nghỉ ngơi một chút đã, và quan trọng hơn cả, bây giờ cô chỉ mong người bạn học có vẻ thần kinh không ổn định này biến khỏi nhà mình càng nhanh càng tốt. Cô vừa lắc đầu từ chối, chiếc điện thoại trong túi áo đã bị anh nhanh chóng lấy ra. Bùi Tranh liếc nhanh qua màn hình ghi chú số điện thoại của cô, rồi dùng điện thoại mình tìm kiếm tài khoản thanh toán nào đó của cô, mở giao diện chuyển khoản.
Chử Ngọc còn chưa kịp phản ứng để ngăn cản, âm báo nhận tiền của ứng dụng đã vang lên khô khốc.
Lồng ngực cô càng thêm tức nghẹn, khó thở.
Bùi Tranh ngồi xuống ngay bên cạnh cô, đưa màn hình điện thoại hiển thị thông tin giao dịch cho cô xem: "Tiền phẫu thuật của cậu, bây giờ đã đủ rồi đấy. Nếu không đủ thì cứ việc nói."
Chử Ngọc nhìn chằm chằm vào con số dư vừa tăng vọt trên màn hình ứng dụng, cơ thể cuối cùng cũng không chịu nổi mà cuộn tròn lại. Cô chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ ăn thôi mà, không ngờ lại thật sự đụng phải một tên điên.
Nhưng mà... số tiền này quá lớn. Mẹ cô đang vất vả làm thuê ở nơi xa, không biết phải mất bao lâu mới có thể kiếm được. Bao nhiêu năm nay, để chạy chữa bệnh tình cho cô, gia đình đã dốc cạn gần như tất cả. Chỉ một ý nghĩ thoáng qua, và rồi những niệm tưởng không thể chịu đựng nổi ấy sẽ nhanh chóng chiếm lấy tâm trí, con người vốn dĩ là một loại sinh vật yếu đuối trước cám dỗ. Chử Ngọc không thể tự dối lòng rằng mình không hề rung động, bởi vì khao khát được sống một cuộc đời bình thường như bao người khác vẫn luôn là mục tiêu cháy bỏng nhất của cô.
Hàng mi dài khẽ run lên, cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của Bùi Tranh, dường như có một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra.
"....."
"Chỉ liếm thôi sao?" Chử Ngọc cảm thấy chính mình cũng sắp phát điên rồi, "... Không cần làm chuyện khác?"
Bùi Tranh nhướng mày, cúi thấp người hơn, bóng anh đổ xuống, từ từ bao phủ lấy cô: "Nếu cậu muốn làm chuyện khác... cũng được thôi."
Chú thích: Sắc mê tâm khiếu (色迷心窍): Thành ngữ TQ, chỉ việc bị sắc đẹp làm mờ mắt, mất lý trí.
Nhận xét
Đăng nhận xét