GLMB - CHƯƠNG 12
Chử Ngọc lo lắng bị lỡ bài, ngày hôm sau liền quay lại lớp học vào buổi chiều.
Buổi chiều, mấy lớp khối 11 đang học thể dục. Chử Ngọc đi xuyên qua sân thể dục, dừng lại trước sân bóng rổ. Hàng năm, giải bóng rổ của trường đều huy động một bộ phận học sinh khối 10 đến xem cổ vũ. Chử Ngọc trước giờ vốn không có hứng thú với các hoạt động thể thao kiểu này, huống chi bây giờ đã là lớp 12. Cô đi vòng qua rìa sân bóng rổ, phía sau lưng vang lên tiếng bóng rổ đập vào vành rổ.
Hàn Nhạn Thời vặn nắp chai nước khoáng, tu ừng ực mấy ngụm lớn, đoạn ném chai nước còn lại trong tay cho Bùi Tranh. Bùi Tranh vừa ném quả cuối cùng vào rổ, anh giơ tay bóp bóp cổ, cầm lấy áo khoác đi về phía ký túc xá. Sân thể dục lúc này đông người, anh vắt áo khoác lên khuỷu tay, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía trước.
Mái tóc Chử Ngọc rất dài, được buộc đuôi ngựa lỏng lẻo. Anh bất giác rảo bước nhanh hơn, nhưng không đi song song với cô mà từ từ đi theo sau lưng cô. Cho đến khi Chử Ngọc chuẩn bị bước vào tòa nhà giảng đường, anh mới bước nhanh lên một bước, từ phía sau ấn cô vào lòng mình, hai tay giữ chặt lấy eo cô, ôm cô đi về phía ký túc xá: "Chử Ngọc, hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?"
"... Cậu muốn làm gì?" Chử Ngọc liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, "Tôi phải về lớp học."
"Giáo viên xin nghỉ rồi, tự học."
Bùi Tranh cúi đầu nhìn gương mặt Chử Ngọc, áp tay lên trán cô thử nhiệt độ. Chử Ngọc hết sốt trông cũng có tinh thần hơn hẳn, không còn vẻ ốm yếu như hai hôm trước nữa. Anh ôm chặt cô đi về phía ký túc xá nam, dùng thẻ của mình quẹt mở cửa phòng đơn, rồi vừa ôm vừa dọa nạt nhốt cô vào bên trong. Chử Ngọc biết ký túc xá khu quốc tế phần lớn là phòng đơn và phòng đôi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy phòng ký túc xá ở mức độ này vẫn có chút kinh ngạc.
Phòng Bùi Tranh diện tích rất lớn, giữa phòng đặt một chiếc giường cỡ lớn, sát tường có bàn học và giá sách, bên ngoài còn có phòng tắm riêng và một ban công rộng rãi. Anh đặt chai nước xuống, đưa tay cởi chiếc áo phông đen trên người ra. Ngón tay Chử Ngọc cứng đờ, chỉ thấy Bùi Tranh thản nhiên ném chiếc áo vào máy giặt, nửa thân trên rắn chắc nhưng không quá khoa trương với những múi bụng ẩn hiện đang rịn mồ hôi. Cánh tay anh rắn rỏi, cơ bắp hơi gồ lên, cơ thể như một cái cây đang phát triển mạnh mẽ, phô bày sức sống căng tràn một cách không hề che giấu.
Anh để trần nửa người trên, lại uống thêm một ngụm nước, động tác cởi thắt lưng hơi dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía mặt Chử Ngọc.
Chử Ngọc vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Động tác của Bùi Tranh dừng lại một chút, anh vừa nhìn cô vừa rút thắt lưng ra. Chử Ngọc hít sâu một hơi quay đầu đi, chỉ nghe tiếng người phía sau đã đi vào phòng tắm. Tim cô cuối cùng cũng thả lỏng, cô ôm cặp sách ngồi xuống chiếc ghế đặt ở mép giường —— phòng Bùi Tranh muốn đi ra ngoài cũng phải quẹt thẻ, anh ta đã mang theo thẻ vào phòng tắm rồi.
Tiếng nước chảy tí tách vọng ra. Cô dùng ngón tay day day mi tâm, lấy cuốn sách từ vựng từ trong cặp ra bắt đầu học thuộc.
Lúc Bùi Tranh tắm xong đi ra, Chử Ngọc vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trước giường anh. Mặt cô trắng, người cũng trắng, những lọn tóc buông xõa che đi phần cổ thon trắng ngần, rồi lại theo cử động mà dần để lộ ra. Bùi Tranh thích thú ngắm nhìn, vắt chiếc khăn lông lên đầu, dưới thân chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen. Ánh sáng trước mắt Chử Ngọc bị che khuất, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cơ thể còn đang nhỏ nước của anh.
Cô hít sâu, dùng cuốn sách từ vựng che mặt mình lại, nhưng lại bị bàn tay anh đưa tới ngăn lại.
"Hôm nay đỡ rồi, để tôi đâm lâu một chút được không?" Giọng Bùi Tranh dịu đi một chút, nhưng vẫn không giống như đang trưng cầu ý kiến. Không đợi Chử Ngọc trả lời, anh cúi người bế bổng cô lên, trực tiếp ôm cô lăn lên giường. Cơ thể Chử Ngọc co rụt lại, bị cơ thể anh đè lên che khuất ánh sáng trước mắt. Sữa tắm của Bùi Tranh dường như có mùi trà xanh bạc hà, hai tay cô chống xuống dưới, nhưng chiếc quần đồng phục đã bị anh một tay kéo tuột ra.
Chiếc quần đùi màu đen của Bùi Tranh đã rõ ràng bị đội lên thành một khối lớn. Anh một tay giữ chặt cổ tay cô, tay kia kéo quần đồng phục của cô xuống. Mặt Chử Ngọc đỏ bừng, tay kia của cô níu chặt lấy mép quần: "Cậu đã nói không làm ở trường học mà, tối qua lúc tôi phát sốt cậu không phải đã đồng ý với tôi rồi sao?"
"Chỉ là dỗ cậu thôi mà." Khóe môi Bùi Tranh khẽ nhếch, đôi môi mỏng dán lên má cô hôn nhẹ. Cơ thể anh đè xuống hoàn toàn áp sát vào người cô, Chử Ngọc còn chưa kịp giãy giụa, anh đã bẻ mặt cô hôn xuống: "Chử Ngọc, lần này tôi cọ nhẹ một chút, sẽ thoải mái thôi."
Nhận xét
Đăng nhận xét