GLMB - CHƯƠNG 13

 Chử Ngọc mới không tin lời ma quỷ của anh ta.

Cô giãy giụa một cách yếu ớt, hai cổ tay ngay lập tức bị anh giữ chặt lại. Bùi Tranh cúi đầu từ phía sau cô, đôi môi chạm vào vùng da thịt trên cổ cô liếm mút. Làn da Chử Ngọc trắng mịn, anh ấn răng lên mạch máu trên cổ cô, vừa ma sát vừa cắn nhẹ, bật ra tiếng cười khẽ. Anh thậm chí không cần dùng nhiều sức cũng có thể nắm chặt cổ tay cô, khi chạm vào mạch đập, anh có thể cảm nhận rõ ràng cô đang run rẩy. Nghe nói những người mắc bệnh tim sẽ đặc biệt nhạy cảm với nhịp đập của mình, anh chỉ sờ nhẹ một chút mà cô đã run lên lợi hại, điều này càng làm tăng thêm ham muốn ngược đãi ẩn sâu trong lòng anh.

"Ngọc Ngọc, chà như vậy có thoải mái không?"

Bùi Tranh dời tay đi, bàn tay vén áo đồng phục cô lên luồn vào trong. Chử Ngọc khẽ thở hổn hển một tiếng, bàn tay làm nhiều việc ác kia thô bạo xốc áo lót cô lên, như đang thưởng thức một cục đất sét dẻo, nâng niu bầu ngực trắng nõn tinh tế. Cảm giác dưới tay quá tuyệt vời, đốt ngón tay Bùi Tranh dùng sức, hai ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hoa đang co rúm lại mà xoa nắn kéo nhẹ, đầu lưỡi lại liếm lên cổ cô.

Chử Ngọc khẽ rên một tiếng, hai chân bị đầu gối anh tách ra.

Sự chênh lệch về hình thể và sức lực khiến cô gần như hoàn toàn gục ngã trong lòng anh. Cô khẽ nhúc nhích mông giãy giụa một chút, phần eo phía sau lập tức chạm phải vật cứng nóng bỏng. Bùi Tranh xoa nắn bầu ngực cô cúi đầu, đưa tay cởi quần đồng phục cô ra. Vật cứng rắn sưng to nhảy ra khỏi quần, trực tiếp nhét vào giữa hai chân cô, cách lớp vải quần lót đập vào âm hộ cô. Cơ thể Chử Ngọc chợt run lên, vật kia hoàn toàn che lấp nơi mềm mại giữa chân cô, cực kỳ xấu xa mà cọ vào lớp vải run rẩy, đỉnh quần lót chọc vào cửa huyệt lõm sâu.

"Bé Ngọc, ướt nhiều thật đấy," anh một tay xoa nắn bầu ngực kia, dương vật dưới thân kẹp giữa hai chân cô cọ, chậm rãi ma đâm, "Bướm nhỏ có phải hay không cũng ướt đẫm?"

Chử Ngọc hận không thể quay đầu lại tát cho anh ta một cái, nhưng lại lo lắng anh ta sẽ liếm ngón tay mình rồi lại cắn. Khe hở mềm mại, nhạy cảm bị dương vật thô dài thô bạo nghiền ép cọ xát, rất nhanh đã ma sát ra một lớp nước dính nhớp, thấm ướt cả phần quy đầu màu đỏ sẫm làm nó trở nên sáng bóng, lấp lánh, kéo theo một sợi chỉ bạc chảy xuống dưới, rồi lại theo động tác chống đẩy của anh mà bị nghiền ngược trở lại. Chử Ngọc không nén được những tiếng rên rỉ trong miệng, cô thở hổn hển bắt lấy gối đầu, đôi mắt cũng bị ma sát đến ươn ướt, run run như sắp rơi lệ.

Mềm đến muốn giết người.

Bùi Tranh cố gắng kìm nén tiếng thở dốc của mình, trong mắt đã bị dục vọng đặc quánh lấp đầy. Phía dưới Chử Ngọc vừa ướt vừa trơn, anh kéo quần lót cô sang một bên, dương vật luồn vào chặn lấy khe hở ướt đẫm, khiến cô gái trong lòng đột nhiên bật ra một tiếng than nhẹ yếu ớt. Chút dục vọng xấu xa trong lòng anh lại một lần nữa bùng lên dữ dội, anh đè nặng eo cô cọ vào âm đế đang nhô lên mà đâm, đâm một cái rồi lại kéo ra ngoài một chút, đứng vững ở cửa huyệt mềm mại thử thăm dò đâm vào bên trong: "Ngọc Ngọc, thật muốn cắm vào trong."

Chử Ngọc một chút sức lực cũng không còn, càng bị những lời này dọa cho cắn chặt răng. Bùi Tranh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô mà ma sát đâm đẩy, quy đầu đỉnh vào cửa huyệt ướt át thăm dò vào bên trong, rồi lại rút ra, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề. Chử Ngọc toàn thân run rẩy, hai tay bấu chặt lấy cơ bắp trên cánh tay anh: "Nhẹ chút, nhẹ chút ——"

Yếu ớt không chịu nổi, tựa như sắp bị khoái cảm đánh tan ra.

Động tác Bùi Tranh dừng lại một chút, anh xoay mặt cô lại nhìn kỹ. Nước mắt Chử Ngọc không biết đã rơi xuống từ lúc nào, cô thở gấp khó nhọc, dường như không muốn nhìn thấy anh, quay đầu vùi mặt vào gối, chỉ để lại khe hở mềm mại đang nuốt lấy dương vật anh. Anh nhướng mày, dương vật từ phía sau mạnh mẽ đâm vào giữa hai chân cô. Cơ thể Chử Ngọc bị cú đâm làm cho run lên, bờ vai như cánh bướm sụp xuống, cô nép vào lòng anh khẽ rên rỉ: "Bùi Tranh, Bùi Tranh... chậm một chút..."

Sao anh ta lại hư hỏng đến thế.

"Chử Ngọc, chà bướm cậu vài cái đã khóc rồi," anh cố gắng khắc chế hơi thở dốc của mình, "Tôi mà chịch vào trong thì có phải cậu sẽ khóc cạn nước mắt không?"

"Bởi vì cậu luôn nói không giữ lời," Chử Ngọc muốn quay đầu lại cào anh, cô nhắm mắt cúi đầu, "Ở trường học làm mấy chuyện này bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Phòng ký túc xá này chỉ có thẻ của tôi mới vào được. Kẻ trực tiếp phá cửa vào thì không gọi là bạn học, mà gọi là cường đạo," bàn tay Bùi Tranh nắm lấy bầu ngực cô, thấp giọng nói, "Chử Ngọc, nước mắt phía trên của cậu cũng nhiều như nước phía dưới của cậu vậy. Liếm bướm cậu hai cái đã phun nước, chà một chút thì như vỡ đê, không lấp kín lại thì không khó chịu sao?"

Chử Ngọc bị những lời lẽ thô tục của anh làm cho sắp không nói nên lời, dương vật giữa chân cô ép ra thứ chất lỏng trắng dính, đâm vào rồi lại cọ ra. Cô không dám cúi đầu nhìn vật cứng rắn, dữ tợn kia, nhưng khóe mắt lại có thể liếc thấy phần đầu ướt át đang cọ xát thứ chất lỏng trong khe hở của cô. Chử Ngọc bị ma sát đến nức nở một tiếng, hai tay bấu chặt lấy cánh tay anh: "Sao cậu lại không biết xấu hổ chút nào vậy, ừm... Ô..."

Tiếng rên rỉ của Chử Ngọc như một chiếc chổi lông vũ cao cấp quét qua lòng anh, Bùi Tranh nheo mắt lại, thở hổn hển đỉnh mạnh vào cô một cái, bắt đầu ra vào mạnh mẽ cọ xát đâm đẩy: "Ngoan nào, bé ngoan, kẹp chặt một chút."

Chử Ngọc đặc biệt không chịu nổi những lời lẽ sến súa buồn nôn, bị hai chữ này làm cho cơ thể co rụt lại, kẹp chặt lấy người phía sau khiến anh khẽ hít vào một hơi. Bùi Tranh véo eo cô nặng nề cọ xát vài cái, thô bạo đè lên khe hở cô mà đập mạnh. Cơ thể Chử Ngọc căng cứng, bị ma sát đến mức cửa huyệt phun ra một dòng chất lỏng trong suốt, tưới ướt cả thân gậy cứng rắn. Bùi Tranh đột nhiên cắn lấy vành tai cô, thô bạo ấn dương vật vào khe hở đã bị ma sát đến đỏ ửng, nhanh và sâu nặng mà ra vào ma sát mấy chục cái, tinh dịch dính nhớp đột ngột bắn đầy lên âm hộ ẩm ướt.

Ngón tay Chử Ngọc run rẩy, cô cắn chặt môi cuộn tròn người lại, như vừa chết đi một lần, nhắm nghiền mắt.

Đầy cả rồi, đang chảy xuống dưới.

Không cẩn thận sẽ mang thai mất.

"Cậu làm như vậy, tôi có thể sẽ mang thai, lần nào cậu cũng bắn ở bên trên," Chử Ngọc cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy, "Cậu có thể nói lý một chút được không?"

Bùi Tranh đang cân nhắc làm thế nào để thuyết phục cô cho anh liếm bướm nhỏ thêm một lát nữa, nghe vậy liền nheo mắt lại.

"Chử Ngọc, lần sau cậu mà còn trốn tôi, tôi sẽ không bắn ở bên ngoài nữa đâu," anh véo cằm cô cúi đầu, trong giọng nói mang theo một tia cười nguy hiểm, "Tôi sẽ vùi vào trong, bắn hết vào bên trong cậu. Bé Ngọc này, còn chưa tốt nghiệp đã có thai, làm sao bây giờ hả? Thật đáng thương."

ps: Giả thiết sẽ không mang thai, mọi người yên tâm.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3