GLMB - CHƯƠNG 14

 Chử Ngọc không nói gì.

Bùi Tranh đợi một lúc lâu không thấy cô phản ứng, bèn nâng mặt cô lên xem biểu cảm. Đôi mắt Chử Ngọc đỏ hoe, không biết là bị tức khóc hay là đau lòng, hàng mi cũng dính một lớp nước mắt ẩm ướt. Cô quay đầu ôm chặt lấy chiếc áo lót đã bị cởi bỏ của mình, bờ vai run rẩy co lại vào trong. Tim anh như đột nhiên bị ai đó bóp nghẹt, bên tai cũng ù đi không nghe thấy gì, chỉ còn lại gương mặt đẫm nước mắt của cô trước mắt.

"... Tôi dọa cậu thôi mà," anh dùng hai tay ôm eo cô lại gần, giọng nói đột nhiên dịu xuống, "Chử Ngọc, tôi chỉ dọa cậu thôi. Tôi đã uống một loại thuốc, nên không cần dùng bao cũng sẽ không làm cậu mang thai. Nhà tôi chuyên sản xuất loại thuốc này, cậu có thể lên mạng tìm hiểu thử xem. Đừng khóc nữa."

Giọng anh trầm thấp xuống, nắm lấy cổ tay cô đưa lên mặt mình: "Hay là cậu tát tôi một cái nhé?"

Chử Ngọc vẫn không thèm để ý đến anh.

Bùi Tranh cúi đầu cài lại chiếc áo lót đã bị anh thô bạo kéo tuột ra cho cô, kiên nhẫn cài lại ba chiếc móc. Chiếc áo lót của Chử Ngọc đã bạc màu, hoa văn phía sau gần như mờ hết, không biết đã mặc bao lâu rồi, tuy cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ. Lần này bắt nạt cô có hơi quá đáng, anh áp mặt mình vào lòng bàn tay cô, nhưng giọng điệu nghe vẫn rất đáng ăn đòn: "Chử Ngọc, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn nữa."

Anh tách chân cô ra, nhìn chăm chú vào nơi giữa chân đã bị tinh dịch làm cho nhớp nháp. Huyệt hồng đáng thương bị ma sát đến đỏ bừng, tinh dịch từ khe hở chảy xuống dưới, bao phủ lấy phần thịt mềm mại. Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, liếm liếm môi, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi thứ dịch trắng đục giữa chân cô. Dương vật dưới thân lại một lần nữa nhanh chóng cương cứng lên. Chử Ngọc liếc nhìn anh một cái, liền thấy vật cứng rắn, dữ tợn kia đã căng phồng lên thành màu tím sẫm đáng sợ, giống như dương vật của dã thú quấn đầy những mạch máu đang phập phồng, từng chút từng chút rỉ ra chất lỏng.

Cô quay đầu đi, rút tay mình ra khỏi tay anh, kéo quần đồng phục lên rồi trốn vào trong chăn.

Bệnh tâm thần, bệnh tâm thần, Bùi Tranh chính là một tên bệnh tâm thần.

Bùi Tranh ngẩng đầu lên, tiện tay tuốt nhẹ dương vật đang trướng đau của mình một cái, rồi kéo quần đùi lên. Cơ thể này của Chử Ngọc, chỉ chà xát một lát đã không chịu nổi, nếu thật sự đâm vào trong, không đến vài cái đã có thể làm cô ấy hỏng mất. Anh xoa bóp cổ mình, cách lớp chăn ôm cô vào lòng, như một con chó lớn cọ vào cổ cô, cúi đầu hít sâu mùi hương ngọt ngào nơi cổ cô: "Buổi tối dẫn cậu đi ăn ngon, đừng giận nữa, nha?"

Chử Ngọc nhắm mắt lại, nhưng cảm giác ở cổ như bị lưỡi chó liếm khiến cô vô cùng khó chịu. Cô chớp chớp mắt, cũng không đẩy được cánh tay Bùi Tranh đang đè trên người mình ra, đành nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Tôi phải về lớp học, cậu điên đủ chưa?"

Bùi Tranh nhướng mày, đưa tay ôm cô chặt hơn. Ôm cách lớp chăn cảm giác cũng không tốt lắm, anh cũng vén chăn chui vào, để cơ thể cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình. Chử Ngọc không còn sức lực để động đậy, chỉ đành bị động dựa vào lòng anh. Người Bùi Tranh rất nóng, dán lên làn da hơi lành lạnh của cô mà vuốt ve, mùi bạc hà len lỏi trong không gian nhỏ hẹp này.

"Nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, không phải khó chịu sao?" Bùi Tranh liếc nhìn đồng hồ trên tay cô, "Buổi tối muốn ăn gì?"

Cửa phòng đúng lúc này bị gõ vang lên.

Chử Ngọc đột nhiên giật mình một cái, theo bản năng nắm chặt chăn che kín người, rúc vào lòng Bùi Tranh trốn.

Anh một tay ôm lấy cơ thể cô, nhíu mày nhìn về phía cửa ký túc xá: "Ai?"

"Đệt, tao quên mang thẻ phòng tao rồi, mày cho tao vào tắm nhờ cái, người toàn mồ hôi," Hàn Nhạn Thời ở bên ngoài bực bội vặn tay nắm cửa, "Mày ở trong phòng khóa cửa làm cái gì, nhanh lên, người toàn mồ hôi đây này."

Bùi Tranh cúi đầu "Suỵt" một tiếng, ra hiệu cho Chử Ngọc đừng sợ. Anh kéo lại áo đồng phục cho cô, để cô nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn che lên đến cổ cô. Hàn Nhạn Thời ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, chỉ nghe tiếng bước chân Bùi Tranh đi tới chậm rãi, nhàn nhã. Khoảnh khắc cửa mở ra, cậu ta nhanh chóng đẩy người anh ra đi vào trong: "Mở cái cửa cũng lề mà lề mề, mày giấu gái trong phòng à?"

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt cậu ta hướng về phía giường, chỉ thấy một cái đầu đang gối lên gối của Bùi Tranh, mái tóc dài như gấm mềm mại xõa xuống dưới gối.

Hàn Nhạn Thời sững người, lập tức nhận ra đó là ai, giọng nói đột ngột ngừng lại: "Bùi Tranh, mày ——"

"Không tắm thì cút."

Bùi Tranh lấy một chiếc áo phông đen từ tủ quần áo mặc vào người, lười biếng đẩy cậu ta một cái, hai người đi ra ban công.

"Chử Ngọc không khỏe, tôi để con bé ngủ ở chỗ tôi một lát. Mày mở nước nhỏ thôi, đừng đánh thức con bé dậy."

Hàn Nhạn Thời hít sâu một hơi, qua cửa sổ liếc nhìn người trên giường. Cậu ta hung hăng lườm Bùi Tranh một cái, lấy khăn lông từ tủ khử trùng bên cạnh, thấp giọng chửi một câu: "Mày làm người được không hả? Một cô bé sức khỏe yếu như vậy, mày ngày nào cũng bám lấy con bé làm, cơ thể con bé sao chịu nổi mày giày vò?"

"Đều là đàn ông, đừng diễn," Bùi Tranh đẩy cậu ta vào phòng tắm, giọng điệu lạnh lùng, "Tao còn xót con bé hơn mày, không cần mày phải xót."

"Mày xót cái con khỉ."

Hàn Nhạn Thời chỉ thiếu nước dùng khăn lông quất vào mặt anh: "Mày làm còn ác hơn ai hết, mày đúng là đồ chó."

"Tắm hay không?" Bùi Tranh cau mày, "Không tắm thì cút đi."

Chử Ngọc nép mình trong chăn, nghe không rõ hai người ngoài ban công đang thì thầm cái gì. Chăn của Bùi Tranh rất sạch sẽ, mùi hương tươi mát, thanh đạm, hoàn toàn trái ngược với mùi trong phòng của những nam sinh tuổi dậy thì khác. Chử Ngọc có một cậu em họ bằng tuổi cô, phòng của cậu ta bốc mùi không thể nào ngửi nổi. Còn đám con trai trong lớp thì đông, mỗi lần tan học thể dục xong, mùi trong phòng học cứ như có hai mươi con chuột già bị nấm chân chết ở trong đó, đến giáo viên cũng bị hun đến không mở nổi mắt.

Vậy mà chăn gối của Bùi Tranh lại rất thơm, mùi gỗ thông nhàn nhạt, làm cô liên tưởng đến những cây thông cao lớn, kiên cường trong tuyết mùa đông.

Ổ chó mà lại thơm, thật khiến cô bất ngờ.

Bùi Tranh không biết người trên giường đã chửi thầm anh từ đầu đến chân một lượt, anh vén chăn lên bế cô dậy. Anh sửa lại quần áo đồng phục cho cô, xác nhận không có chút sơ hở nào mới kéo tất che mắt cá chân cô lại, rồi cứ thế ôm cô đứng lên. Cơ thể Chử Ngọc đột nhiên lơ lửng, sợ đến mức lập tức vòng hai tay ôm lấy cổ anh.

"Cậu muốn làm gì? Thả tôi..."

Bùi Tranh một tay ôm cô, tay kia mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước ép trái cây.

"Uống đi, tan học xong dẫn cậu đi ăn ngon," ngón tay Bùi Tranh chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, "Chử Ngọc, sức khỏe yếu thì phải bổ sung protein và vitamin C. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cậu bắt buộc phải ăn cơm cùng tôi, không được phép mỗi bữa chỉ ăn vài miếng, cũng không được phép ăn cơm thừa, cho đến khi thi đại học xong rồi tính tiếp."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3