GLMB - CHƯƠNG 15

 Cuối tuần trường không học bù, Chử Ngọc theo lệ thường đi chợ mua thức ăn.

Người bạn đang học ở phương Bắc vừa được nghỉ phép tháng, hai người hẹn tối nay gọi video call. Điện thoại của Chử Ngọc là một chiếc máy thông minh cũ kỹ mua lại, chỉ cần mở nhiều ứng dụng một chút là đã không chạy nổi. WeChat lại hiện lên tin nhắn của Bùi Tranh ra lệnh cho cô đến ăn cơm cùng anh ta. Cô lướt tay sang trái xóa đi, xách theo túi thức ăn định đi về.

Điện thoại lại rung lên một lần nữa, lần này là tin nhắn từ Hàn Nhạn Thời.

Hàn Nhạn Thời thức trắng đêm, vừa mới từ quán bar ra, lái xe vòng quanh khu chợ một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Chử Ngọc. Tần Dư Tư ngồi ghế phụ ngáp dài, vừa nhìn thấy Chử Ngọc liền ngồi thẳng dậy, chống tay nheo mắt đánh giá: "Con bé đó à?"

"Lát nữa mày đừng có dẻo mỏ đấy, Chử Ngọc không nói nhiều đâu, mày mà như vậy dọa con bé sợ không dám lên xe đấy," Hàn Nhạn Thời dụi tắt điếu thuốc, móc điếu thuốc trong miệng cậu ta ra vứt đi, "Đừng hút, con bé có bệnh tim."

"... Mày cũng đủ xót con bé đấy," Tần Dư Tư dí cái mặt thiếu đòn lại gần, "Nói thật nhé, đừng vì chuyện này mà gây khó chịu với Bùi Tranh. Tính cách nó mày còn lạ gì, nhìn trúng cái gì là phải có bằng được. Tao với nó chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đũng, vì chuyện này mà mất lòng nhau, không đáng."

Hàn Nhạn Thời không thèm để ý đến cậu ta, dừng xe ven đường, bước nhanh đến bên cạnh cô.

"Chử Ngọc, tôi đưa cậu về, tiện đường," Hàn Nhạn Thời đưa tay ra định xách túi đồ trên tay cô, "Cậu hôm nay mua nhiều đồ thế này, tự mình xách về thì xa lắm."

Chử Ngọc đối với Hàn Nhạn Thời ấn tượng không tồi, cô liếc nhìn vào trong xe không thấy Bùi Tranh, cộng thêm tay bị quai túi siết hơi đau, nên gật đầu đi theo cậu ta về phía xe: "Cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo."

Chử Ngọc ngồi vào ghế sau, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người ngồi ghế phụ đang nhìn qua. Tần Dư Tư kiềm chế đánh giá cô vài giây, lịch sự chào hỏi: "Chử Ngọc, chào cậu, tôi là bạn thân từ nhỏ của Hàn Nhạn Thời và Bùi Tranh, học trường bên cạnh."

Chử Ngọc gật đầu: "Chào cậu."

Hàn Nhạn Thời lên xe, giơ tay đấm nhẹ Tần Dư Tư một cái: "Mày ngồi yên đi."

"Bùi Tranh bảo đến chỗ nó ăn cơm," Tần Dư Tư liếc nhìn điện thoại, "Đưa Chử Ngọc về nhà trước nhé?"

"Ừm," Hàn Nhạn Thời quay đầu lại nhìn Chử Ngọc, giọng nói nhẹ đi một chút, "Chử Ngọc, cậu đỡ hơn chút nào chưa?"

Hôm đó là Hàn Nhạn Thời đưa cô đến phòng y tế, Chử Ngọc vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn cậu ta. Cô quay đầu lại lục lọi trong chiếc túi đeo chéo của mình, tìm ra một chiếc móc khóa mới mua hôm qua, vẫn còn nguyên tem mác. Do dự vài giây, cô đưa chiếc móc khóa qua: "Hôm đó cậu đưa tôi đến phòng y tế, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu. Cái này cậu xem có thể treo vào chìa khóa nào đó được không ——"

Hàn Nhạn Thời nghiêng đầu, chỉ thấy trong lòng bàn tay cô là một chiếc móc khóa hình gấu nhỏ. Cậu ta đạp phanh gấp một cái, khiến Tần Dư Tư ngồi ghế phụ suýt nữa thì chúi nhủi xuống gầm ghế. Cậu ta đưa tay nhận lấy chiếc móc khóa, giọng nói hơi cao lên: "Chử Ngọc, tôi rất thích, cảm ơn cậu. Nhưng mà cậu không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu, mọi người đều là bạn học cả mà."

Tần Dư Tư quả thực sắp bị chọc cười chết mất, đến cả loại người hằng ngày bất cần đời như Hàn Nhạn Thời mà cũng ở trước mặt Chử Ngọc đóng vai học sinh gương mẫu.

Cậu ta cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Chử Ngọc: "Bạn học Chử, có phần của tôi không?"

"Mày cút đi." Hàn Nhạn Thời liếc cậu ta một cái.

Chử Ngọc cũng không để ý hai người họ nói gì, đợi xe chạy đến dưới lầu khu dân cư liền xuống xe. Hàn Nhạn Thời giúp cô xách đồ, hai người một trước một sau đi lên lầu. Mấy hôm nay trời vừa mưa xong, hành lang ẩm ướt trơn trượt. Chử Ngọc cẩn thận vịn lan can đi về phía trước, quay đầu lại nhìn Hàn Nhạn Thời một cái: "Tôi xách một túi đi, cậu vịn vào chút, cầu thang trơn lắm."

Ánh sáng trong hành lang yếu ớt, Hàn Nhạn Thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc cổ Chử Ngọc thon dài đẹp lạ thường, đôi mắt cô dưới ánh đèn đang nhìn cậu, giống như hai quả nho đen vừa tròn vừa tím. Yết hầu cậu ta khẽ trượt lên xuống, bước chân lên cầu thang dừng lại, trong khoảnh khắc phân tâm, bước chân trượt đi, cơ thể vì mất trọng tâm mà nghiêng về phía lan can. Chử Ngọc nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay cậu ta, nhưng sự chênh lệch về cân nặng khiến cô khó có thể giữ chặt được người trước mặt, ngược lại còn bị cậu ta kéo theo nghiêng người sang bên cạnh.

Hàn Nhạn Thời đưa tay nắm lấy lan can, tay kia đỡ Chử Ngọc đứng vững. Cơ thể Chử Ngọc ngửa ra sau dựa vào người cậu ta, bị cậu ta kéo cánh tay dán vào lòng ngực. Cô vịn lan can đứng vững, vội vàng muốn nhấc chân lên lầu, nhưng cánh tay lại bị cậu ta giữ chặt lấy. Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, vừa định hỏi một câu, tiếng bước chân trên lầu dừng lại.

Hành lang tối tăm, Bùi Tranh đứng ở cửa căn hộ tầng trên, cúi đầu nhìn xuống hai người đang trong tư thế ái muội trên cầu thang. Anh im lặng không nói, chiếc bật lửa trong tay xoay một vòng rồi trở lại túi áo hoodie màu đen. Anh lạnh lùng nhìn hai người phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo như chính bầu không khí trong hành lang lúc này: "Các người đang làm gì?"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3