GLMB - CHƯƠNG 16

 Hàn Nhạn Thời chậm rãi buông lỏng cánh tay đang giữ cô ra.

Cổ tay Chử Ngọc thật thon, thật đẹp. Lúc Bùi Tranh nắm tay cô, hóa ra là cảm giác như vậy sao? Vậy thì lúc bế cô lên sẽ là cảm giác gì?

Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, cậu ta lách qua người Chử Ngọc, xách hai túi đồ lớn đi lên lầu, giọng điệu trào phúng không hề thay đổi: "Làm gì à? Cậu để bạn gái mình xách đồ nặng như vậy tự mình leo cầu thang đấy."

Cậu ta đưa chiếc túi bên tay phải cho anh: "Gặp trên đường, mau xách lên đi."

Bùi Tranh nhận lấy chiếc túi, nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn dừng lại trên người đối phương. Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng lưng Hàn Nhạn Thời đang đi về phía trước, đoạn xách đồ đi đến bên cạnh Chử Ngọc, tay kia giữ chặt lấy cánh tay cô đi về phía trước, giọng điệu nhẹ đi một chút: "Không khỏe à?"

Chử Ngọc lắc đầu, tuy cảm thấy không có nghĩa vụ phải giải thích, nhưng xét đến việc Bùi Tranh lát nữa đợi không có ai chắc chắn sẽ nổi điên. Cô không rút tay ra, đơn giản dựa vào lan can đứng yên: "Vừa nãy chân bị trượt, cậu ấy đỡ tôi một chút. Chân hình như bị trẹo rồi, hơi đau."

Bùi Tranh nghe vậy cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân cô, cơn giận vốn chuẩn bị bùng phát thế mà lại thật sự bị lời nói bị thương của cô đè xuống. Anh tay trái xách túi, tay phải hạ xuống, một tay bế bổng Chử Ngọc lên, chỉ bằng một cánh tay đã ôm cô đi lên cầu thang: "Để tôi lên lầu xem sao. Chử Ngọc, đau lắm không?"

Chử Ngọc không đau đến mức đó, chỉ là cô dự cảm nếu không dời sự chú ý của anh đi, Bùi Tranh nhất định sẽ bắt đầu cắn người. Cô nhẹ nhàng gật đầu, được anh ôm đi đến cửa nhà. Hàn Nhạn Thời liếc nhìn cánh tay Bùi Tranh đang ôm ngang người cô, lạnh lùng quay đầu đi, dùng chìa khóa anh đưa mở cửa bước vào.

Đèn trong phòng được bật lên, khá sáng sủa. Bùi Tranh ôm Chử Ngọc đặt lên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh nâng chân cô lên. Đôi giày vải cổ thấp của Chử Ngọc đã bị giặt đến bạc màu, nhưng rất sạch sẽ. Anh cởi giày cô ra, giơ tay nắm lấy đôi tất trắng của cô nhìn xuống mắt cá chân mảnh khảnh. So với chân kia, mắt cá chân phải của cô rõ ràng sưng lên một chút. Anh nhíu mày, vuốt ve lòng bàn chân cô, nắm lấy bàn chân cô, cúi đầu cẩn thận xem xét chỗ sưng đỏ.

Hàn Nhạn Thời đứng ở một bên, cũng nhíu mày theo.

Chử Ngọc cảm thấy hơi không quen, cô chưa quen bị người ta cầm chân săm soi như vậy, nên theo bản năng rụt chân về phía sau. Bùi Tranh một tay giữ chặt lấy chân cô. Chân Chử Ngọc cũng trắng, ngón chân đều đặn, thon dài, móng chân có màu hồng nhạt. Anh nhìn thêm một lát, quay đầu lại liếc về phía Hàn Nhạn Thời đang nhìn chằm chằm vào chân cô, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Mày còn nhìn nữa?"

"Thích thì nhìn đấy, sao nào?"

Hàn Nhạn Thời ngồi xuống ghế, nhướng mày: "Chử Ngọc bị trẹo chân trước mặt tao, tao xem thì sao nào?"

Chân Chử Ngọc lại rụt về phía sau, cô cũng không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn cãi nhau về cái gì. Trong nhà cô không có túi chườm đá, nhưng vết trẹo chân nhỏ này vài ngày là khỏi, cô cũng không yếu đuối đến mức đó. Sở dĩ nói đau chỉ là để dời sự chú ý của Bùi Tranh, tránh cho anh ta tối nay lại đè cô ra cọ tới cọ lui.

Bùi Tranh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Hàn Nhạn Thời một cách lặng lẽ vài giây, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thấm ướt khăn mặt. Hàn Nhạn Thời cũng đi theo vào. Chử Ngọc sợ hai người họ đánh nhau trong đó, khập khiễng đi theo đến cửa nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong cùng tiếng nước chảy vọng ra.

"Chính mày nói không tính là thích Chử Ngọc, dựa vào cái gì không cho người khác thích con bé hả?"

Tiếng bật lửa vang lên.

Bùi Tranh hình như đã tắt vòi nước, giọng nói vì thế mà truyền ra đặc biệt rõ ràng.

"Không tính là thích và việc con bé chỉ có thể ở bên cạnh tao không hề mâu thuẫn. Tao rất ghét có người nhòm ngó đồ của tao," anh vắt khô nước trên khăn mặt, nghiêng đầu nhìn về phía mặt Hàn Nhạn Thời, "Hàn Nhạn Thời, tao cảnh cáo mày lần cuối, tránh xa Chử Ngọc ra một chút."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3