GLMB - CHƯƠNG 18

 Bùi Tranh cúi người nhìn khe hở mềm mại đang bị nghiền mở ra. Nơi giữa chân Chử Ngọc ửng hồng, lớp thịt trai khép kín theo động tác cọ xát của dương vật mà bị nghiền mở, bụng nhỏ dường như cũng đang rung động theo. Cứ nghiền qua nghiền lại, một vũng nước lan tràn ra. Anh khẽ thở dốc trong miệng, ánh mắt lại lạnh lùng trầm xuống, nắm lấy eo cô hướng lên cọ, ma sát vào cửa huyệt.

"Mềm quá, có thể vào được rồi," anh nghiêng đầu hôn vành tai cô, giọng điệu chậm rãi, "Bé ngoan, cậu hút lợi hại thật đấy, muốn tôi cắm vào phải không?"

Mũi chân Chử Ngọc căng cứng, bàn tay phản kháng bị anh giữ chặt trước ngực. Giọng điệu Bùi Tranh nhàn nhã, nhưng hạ thân lại thử thăm dò đâm vào bên trong, quy đầu cực đại căng mở cửa huyệt chật hẹp, dừng lại một chút ở lối vào rồi lại rút ra ngoài. Chử Ngọc bắt lấy cánh tay anh, giọng nói hơi cao lên: "Đừng đi vào, sẽ bị rách mất."

Cô cũng không dám nhìn vật kia một cái. Thô cứng lạ thường, gân xanh trên thân gậy như đang phập phồng. Quy đầu cực đại dính đầy dịch lỏng sáng bóng trong cơ thể cô, ở cửa huyệt nghiền qua đảo lại cọ xát. Chử Ngọc cho rằng dù thế nào vật kia cũng không thể đi vào được, cô mím chặt môi, bấu lấy cánh tay anh thấp giọng nói: "Bùi Tranh, cậu đừng... A... Ô..."

Dương vật cọ qua âm vật nhạy cảm, ma sát đóa hoa mềm mại nghiền mở ra, cửa huyệt ùng ục trào ra một vũng nước. Cổ họng Chử Ngọc khô khốc, bị cơ thể anh siết chặt lấy, chỉ còn lại nơi mềm mại yếu ớt phải chịu đựng sự cọ xát dã man. Bùi Tranh siết chặt chân cô, thanh thịt dán vào khe hở hung hăng va chạm, cúi đầu hôn lên môi cô: "Cậu đối với Hàn Nhạn Thời rất có hảo cảm phải không?"

Chử Ngọc bị ma sát đến toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng từ những lời này mà phản ứng lại được rằng anh đang ghen. Nhưng rõ ràng anh không thích cô, dựa vào cái gì mà ghen? Có lẽ là bản năng chiếm hữu của loài chó đang trỗi dậy, cũng giống như việc chó đi tè khắp nơi đánh dấu lãnh thổ vậy thôi. Cô hít một hơi, mái tóc đen xõa tung bên gối, đôi môi khẽ hé mở: "Tôi nói chuyện với cậu ấy vài câu đã gọi là có hảo cảm sao... A... Bùi Tranh, đừng cọ chỗ đó... Ưm, nhanh quá..."

Nơi giữa chân trắng nõn bị anh đâm cho một mảng ửng đỏ, dương vật dán vào lòng cô vểnh lên, lần lượt nghiền lên âm vật đứng thẳng rồi miết xuống dưới. Chử Ngọc vừa mới cao trào một lần, nửa người dưới không ngừng run rẩy. Cánh tay Bùi Tranh vòng lấy eo cô, đè nặng cơ thể cô hướng về phía trước đánh tới, bên tai cô khẽ thở dốc: "Đừng cọ chỗ nào? Chỗ này?"

"Bướm nhỏ cứ hút mãi, có phải cắm vào mới tốt không?" Đôi môi anh ma sát vành tai cô, trước mắt lại hiện lên cảnh Hàn Nhạn Thời nắm lấy cánh tay cô, anh ưỡn hông thật mạnh va chạm, "Cắm vào sẽ không hút nữa. Bảo bối, tách chân ra thêm chút nữa đi, nước của cậu chảy ra khắp nơi rồi. Muốn hôm nay cắm hay là ngày mai đến trường cắm —— ở trường sẽ bị người ta nhìn thấy đấy."

Chử Ngọc trong miệng "ô ô" hai tiếng, nắm lấy cổ tay anh thấp giọng rên rỉ: "Cậu có thể đừng như vậy không... A..."

Anh cố ý muốn bắt nạt người khác, cúi đầu ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi khuấy đảo vành tai cô liếm láp.

"Lại hút nữa rồi ——"

Dương vật đột nhiên đâm vào cửa huyệt ướt sũng, thử thăm dò đẩy vào.

"Bé ngoan, nuốt chậm quá," anh chậm rãi ưỡn người vào trong, nhưng vẫn dừng lại ở cửa huyệt, "Tôi dùng sức vào được không?"

Tên khốn Bùi Tranh này lần nào cũng vậy, hoặc là cách hỏi và cách làm không giống nhau, hoặc là cố ý hỏi cô những vấn đề mà cô không thể trả lời. Chử Ngọc thở hổn hển, cơ thể bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh bế lên, huyệt động đỏ bừng ướt át đè nặng lên dương vật thô cứng ngồi vào đùi anh. Bùi Tranh ôm cô từ phía sau, thành thạo mà ma sát chuyển động: "Trên dương vật toàn là nước của cậu rồi, bé ngoan, cho tôi vào đi."

"Cậu —— tôi sau này cách xa Hàn Nhạn Thời một chút là được chứ gì?" Chử Ngọc hận không thể bóp chết anh, "Cậu đừng đâm tôi, ừm..."

Âm cuối run rẩy, vòng eo mảnh khảnh run lên trong lòng bàn tay anh.

Anh giơ tay xoay người cô lại, xác nhận chỉ số trên đồng hồ, dương vật dưới thân cuối cùng cũng đại phát từ bi mà dịch ra. Bùi Tranh đưa tay về phía trước bao lấy hai bầu ngực trắng mềm, dán vào mặt cô nhẹ nhàng thở dốc: "Không chỉ là cách xa Hàn Nhạn Thời một chút đâu, Chử Ngọc. Tôi rất ghét có người thích người và đồ vật của tôi. Cậu đi lại quá thân thiết với bất kỳ thằng đàn ông nào tôi cũng sẽ ghen. Chó đều như vậy cả, mấy ngày nay cậu không phải vẫn luôn thầm coi tôi là chó sao?"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3