GLMB - CHƯƠNG 19
Đồng hồ kêu "Tít tít" rung lên.
Bùi Tranh dường như đã đoán trước được thời điểm này một cách hoàn hảo. Anh đưa tay ôm Chử Ngọc trở lại, ngón tay từ giữa chân cô sờ soạng một phen, rồi nắm lấy dương vật của mình bắt đầu tuốt lộng. Chử Ngọc bị buộc phải xoay người đối mặt với anh, vừa hít khí vừa nhìn anh dùng thứ dịch lỏng của cô tuốt lộng dương vật. Một cây gậy căng phồng đứng thẳng, phần đầu tròn trịa, bị những ngón tay thon dài bao quanh tuốt lộng. Anh cố ý thở dốc ngay bên tai cô, yết hầu trượt lên xuống hôn lên môi cô.
Miệng mũi Chử Ngọc đều tràn ngập hơi thở trên người anh, mùi tinh dịch đặc trưng theo động tác tuốt lộng của anh mà xộc thẳng tới. Cô không nhịn được nhắm mắt lại, người trước mặt đã phun từng dòng chất lỏng lên lòng bàn tay cô. Cô nén nhịn vài giây, cằm ngay sau đó bị nhấc lên. Bùi Tranh một tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đầu lưỡi tiến quân thần tốc khuấy đảo khoang miệng cô liếm mút, cho đến khi hút đầu lưỡi cô đến tê dại, nước bọt chảy xuống khóe môi.
Cô bị hôn đến thở hổn hển, bàn tay che trước ngực anh lắc đầu, cuối cùng cũng chịu thua: "Khó chịu, đừng hôn nữa."
Cứ như bị lưỡi chó liếm loạn xạ một trận không phân biệt trắng đen, đến thở cũng không ra hơi.
Dục vọng được giải tỏa, cảm xúc bất mãn giữa hai hàng lông mày anh tiêu tán đi rất nhiều. Lòng bàn tay Chử Ngọc dính đầy thứ chất lỏng nhớp nháp, trắng đục theo đầu ngón tay cô chảy xuống, lướt qua mạch đập yếu ớt nơi cổ tay. Anh nhìn chằm chằm đến xuất thần, hạ thân lại một lần nữa nhanh chóng cương cứng lên, thật kỳ lạ —— Chử Ngọc luôn có thể dễ dàng quyến rũ anh. Giống như chủ nhân ném ra một khúc xương, bản năng của anh là phải đi nhặt về.
"Chử Ngọc, đến nhà tôi ăn cơm," anh dùng nụ hôn kết thúc trận bạo hành này, "Tôi bảo dì giúp việc làm món cậu thích ăn."
Chử Ngọc cả buổi chiều đều ỉu xìu, mãi đến lúc ăn cơm tối mới có chút tinh thần. Bùi Tranh ở một mình tại một trong những khu chung cư đắt đỏ nhất thành phố, căn hộ tầng cao, ánh sáng rất tốt. Hàn Nhạn Thời và Tần Dư Tư đã đợi ở cửa từ lâu, liền thấy Bùi Tranh ôm cô gái trong lòng từ thang máy bước ra.
Miệng Chử Ngọc bị hôn đến sưng đỏ, gương mặt tái nhợt lộ vẻ nhàn nhạt. Nhìn thấy hai người trước mặt, cô gật đầu coi như chào hỏi.
Phần cổ lộ ra từ chiếc áo dài tay lạnh lẽo có mấy vết đỏ rõ ràng.
Tần Dư Tư nhướng mày, Hàn Nhạn Thời bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Bùi Tranh quẹt thẻ vào cửa, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Tần Dư Tư đặc biệt thích căn hộ này của Bùi Tranh, ánh sáng chan hòa, ở một mình lại không lo bị làm phiền. Cậu ta ngả người xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Chử Ngọc, nheo mắt đánh giá vài giây: "Bùi Tranh, mày không mua thêm đồ ăn ngon cho Chử Ngọc à? Tao nghe nói người mắc bệnh tim này ——"
Lời cậu ta còn chưa nói xong đã bị Hàn Nhạn Thời túm lấy chiếc gối ôm che kín mặt: "Chỉ mày nói nhiều."
Chử Ngọc khẽ mỉm cười, cô cũng không để tâm việc có người nhắc đến bệnh tình của mình, ngược lại nếu có người có thể nói cho cô biết kỹ thuật tiên tiến nhất, phương án phẫu thuật tốt nhất nào thì cô còn đặc biệt cảm ơn đối phương nữa. Cô ngồi xuống bên cạnh Bùi Tranh, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Dư Tư, vừa mới nhìn thêm một cái, ánh mắt bên cạnh liền trở nên nguy hiểm và nóng rực.
Cô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nâng bát cơm lên.
Tần Dư Tư ngồi đối diện Bùi Tranh, còn Hàn Nhạn Thời thì ngồi đối diện Chử Ngọc.
Cô rất yên tĩnh, ít nói, giống như một cây trúc non vừa mới mọc lên. Ánh mắt Hàn Nhạn Thời nhìn về phía những vết hôn tinh tinh điểm điểm trên cổ cô, bực bội liếc người anh em tốt Bùi Tranh bên cạnh một cái, rồi lại gắp một đũa thịt bò xào cần tây vào bát cô: "Chử Ngọc, cậu ăn nhiều thịt bò một chút."
Chử Ngọc rất ít khi ăn thịt bò, bởi vì thịt bò thật sự quá đắt, nhưng Bùi Tranh cả tuần nay ngày nào cũng bắt cô ăn. Cô gật gật đầu, gắp miếng thịt bò cậu ta vừa gắp tới, định đưa vào miệng thì lại nhớ đến lời nói của người nào đó hôm nay. Cô nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu liếc Bùi Tranh một cái, giọng điệu rất nhẹ: "Tôi có thể ăn không?"
Tần Dư Tư không nhịn được nhíu mày: "Đệt, Bùi Tranh, sao mày lại như vậy hả, người ta ăn miếng thịt cũng phải hỏi mày trước."
"Không sao đâu, Chử Ngọc, ăn mạnh vào," Tần Dư Tư cũng gắp một đũa thịt cá vào bát cô, "Không cần hỏi nó."
"....."
Bùi Tranh liếc qua Hàn Nhạn Thời, đang định nói gì đó thì Chử Ngọc bên cạnh liền không nhịn được nhíu mày. Cô che miệng, cẩn thận nhả miếng thịt cá vừa ăn vào khăn giấy, nhưng vẫn không nén được cảm giác buồn nôn kia. Hàn Nhạn Thời vội vàng rót nước, còn chưa kịp đưa qua thì Bùi Tranh đã cầm lấy cốc nước đưa đến bên môi cô: "Sao vậy?"
"Hơi buồn nôn, tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Chử Ngọc xua xua tay, rời khỏi bàn ăn đi về phía nhà vệ sinh phía trước.
Tần Dư Tư hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Bùi Tranh, mày không dùng bao à?"
Nhận xét
Đăng nhận xét