GLMB - CHƯƠNG 21

 Chử Ngọc liếc nhìn tấm biển hiệu trà thất, rồi khẽ gõ cửa. Triệu Tư Văn đang ở bên trong gọi điện thoại, nghe thấy tiếng gõ cửa của Chử Ngọc, cậu ta mở cửa ra.


“Tư Văn, có phải là con của chủ quán này không?”


Chử Ngọc vỗ vỗ chiếc túi của mình.


Triệu Tư Văn liếc nhìn phía sau cô, xác nhận không có ai đi cùng, gật đầu cười cười: “Ừm, chủ quán này là bạn của một người chú của tớ, tớ cũng gọi chú ấy là chú. Con chú ấy năm nay học lớp 4 tiểu học, ngày nào cũng có bài đọc phải điểm danh. Vợ chồng họ bận kinh doanh, không có thời gian kèm con học mấy cái này. Lát nữa tài xế sẽ đến trung tâm ủy thác đón bé về, cậu ngồi uống trà đợi một lát nhé.”


Cánh cửa lớn bị khóa lại.


Chử Ngọc gật đầu, đi theo cậu ta vào bên trong. Khoảng sân của trà thất được trang hoàng khá trang nhã, trên cửa bốn phía đều treo những tác phẩm thư pháp của danh gia. Từ gian phòng đầu tiên bên trái sân nhìn ra ngoài, cửa mỗi gian phòng đều treo rèm sa mềm mại rủ xuống. Cô ngẩng đầu nhìn qua, trên biển số phòng đầu tiên viết ba chữ: Hoán Khê Sa.


“Chử Ngọc, đến đây, uống miếng trà trước đã.”


Triệu Tư Văn dẫn cô vào phòng khách. So với những phòng bao kia, phòng khách có vẻ sáng sủa hơn nhiều. Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhận lấy tách trà Triệu Tư Văn rót tới: “Bài đọc sau giờ học lớp 4 không khó lắm, tại sao lại trả lương theo giờ cao như vậy? Tớ cảm thấy hơi không dám nhận.”


Tay rót trà của Triệu Tư Văn khựng lại một chút, sau đó cậu ta cầm tách trà lên uống một ngụm: “Tớ đã nói với chú ấy rồi, hoàn cảnh nhà cậu không tốt lắm. Dù sao đối với chú ấy mà nói, một giờ 80 tệ hay một trăm tệ cũng không khác gì nhau cả, chú ấy kinh doanh lớn lắm, không thiếu chút tiền ấy đâu.”


“Ra là vậy, vậy cảm ơn cậu nhé,” Chử Ngọc khẽ cười, uống một ngụm trà, “Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ dạy thật tốt.”


Triệu Tư Văn không nói gì, chỉ mỉm cười, trong lúc ngẩng đầu lên đánh giá gương mặt Chử Ngọc. Cô thật sự rất đẹp, da trắng, mắt lại rất to, như hai quả nho đen vậy, lông mi dài và cong vút. Trong lòng cậu ta cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng thoáng chốc lại dẹp bỏ ý nghĩ đó đi. Dẫn mối kiểu này mỗi lần làm là có thể bỏ túi một phần ba số tiền, có video trong tay, cậu ta chưa bao giờ sợ các cô gái phản kháng.


Chử Ngọc định gửi tin nhắn cho Bùi Tranh, lấy điện thoại ra mới phát hiện cột sóng góc trên bên phải đều biến mất. Cô vuốt màn hình điện thoại thử một chút, không khỏi nhíu mày: “Tư Văn, ở đây sóng không tốt lắm à?”


“Ừm, sóng trước giờ vẫn không tốt,” giọng Triệu Tư Văn nhàn nhạt, “Chử Ngọc, cậu làm thêm kiểu này một lần kiếm được trăm tám mươi tệ, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Chỗ tớ thực ra còn có việc kiếm tiền hơn, cậu có muốn thử xem không?”


Chử Ngọc cảm thấy đầu hơi choáng, cô day day mi tâm, ngẩng đầu lên: “Việc gì?”


Bóng dáng cậu ta phóng đại trước mắt cô, cảm giác choáng váng ngày càng nặng nề. Chử Ngọc vịn vào tay ghế, khẽ lắc đầu, khóe mắt nhìn thấy Triệu Tư Văn cúi người xuống. Cậu ta đứng trước mặt cô, tay phải chống lên tay vịn ghế, tay trái nhấc cằm cô lên: “Ngủ cùng khách ấy mà, có vài ông chủ chỉ thích học sinh cấp hai cấp ba thôi. Chử Ngọc, cậu xinh đẹp như vậy, một lần có thể kiếm được không ít tiền đâu ——”


“Cậu ——”


Chiếc điện thoại trong tay Chử Ngọc tuột ra, cô ngã về phía sau bất tỉnh trên ghế.


Triệu Tư Văn cúi người bế cô lên đi về phía phòng bao bên ngoài. Cánh cửa “Hoán Khê Sa” được mở ra từ bên trong, sau cánh cửa thứ nhất có hai vệ sĩ canh gác. Cậu ta chào hỏi đối phương một tiếng rồi tiếp tục đi vào. Trà thất trông có vẻ nhỏ hẹp không ngờ lại có một không gian khác hẳn bên trong. Cánh cửa thứ hai mở ra, phòng bao cực lớn bên trong hoàn toàn lộ ra.


Người đàn ông ngồi mép giường vừa mới tắm xong, ngẩng đầu liếc nhìn cô gái trong lòng Triệu Tư Văn: “Bao nhiêu tuổi?”


“Hình như đủ 18 rồi, yên tâm,” Triệu Tư Văn đặt Chử Ngọc lên giường, đi sang một bên bật camera lên, “Lưu tổng, tốt nhất không nên quá trớn, con bé này sức khỏe không được tốt lắm đâu.”


“Nói nhảm nhiều quá,” người đàn ông cười một tiếng, tiện tay ném ra một xấp tiền lớn coi như tiền boa, cúi đầu nhìn về phía mặt Chử Ngọc, “Không tồi, con bé này tôi rất thích. Đáng tiếc là bất tỉnh rồi, tôi càng muốn nghe xem nó rên như thế nào hơn.”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3