GLMB - CHƯƠNG 24

 Chử Ngọc từ lúc bắt đầu nghe những lời này sẽ xấu hổ mặt đỏ bừng, đến bây giờ đã có thể làm bộ như không nghe thấy gì. Cô dựa vào ngực hắn rũ mắt, liếc mắt một cái nhìn vật đang chôn ở giữa hai chân mình, thuận thế bóp bàn tay hắn lắc đầu: “Bùi Tranh, tôi không cần liếm cũng không cần cắm, cậu ôm tôi một lát là được rồi .”


Miệng Bùi Tranh đang chôn ở cổ cô dừng lại.


Một câu nói khá bất ngờ. Anh ho khan một tiếng, mặt ngay lập tức đỏ đến tận mang tai. Ngực lại căng lại trướng, động tác xoa nắn hai bầu vú của anh dừng lại, hai tay ôm cô siết chặt. Chử Ngọc cảm giác dương vật kẹt giữa hai chân trướng lên lợi hại hơn, thân gậy xanh tím đè nặng lên khe hở giữa chân cô trượt qua trượt lại. Bùi Tranh đột nhiên siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lên má cô: “Chử Ngọc, cậu còn biết dỗ người hơn cả tôi tưởng đấy.”


Chử Ngọc cũng không hiểu anh ta rốt cuộc muốn nói gì, nhắm mắt lại đưa tay đẩy dương vật ra khỏi giữa hai chân mình. Một bàn tay cô nắm rất khó khăn, dương vật sáng bóng dính đầy chất lỏng giữa chân cô. Người phía sau hơi thở chợt biến nặng, cơ thể trầm xuống đè lên người cô: “Chử Ngọc, sau này cậu đừng làm tôi lo lắng cho cậu như vậy nữa, được không?”


Giọng Bùi Tranh rất êm tai, nhưng mới nghe qua luôn có vẻ lạnh lùng, có lẽ liên quan đến tính cách của anh ta. Cô không thể đoán ra hàm ý thực sự trong lời nói này, dù sao Bùi Tranh cũng chỉ có lòng chiếm hữu mạnh, lo lắng hay không hoặc có yêu cầu gì khác thì lại là chuyện khác. Cô gật gật đầu, kéo quần lót của mình lên, giọng nói bên tai đột nhiên dừng lại: “Triệu Tư Văn, cậu muốn trả thù hắn thế nào?”


Sắc mặt Chử Ngọc cuối cùng cũng trầm xuống một phần, nghĩ đến những lời cậu ta nói trước khi cô ngất đi, cô đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm.


“Tôi có báo thù hắn hay không không quan trọng, tôi nghe ý tứ trong lời nói của cậu ta, hình như còn có một số nữ sinh khác bị lừa gạt,” Chử Ngọc sờ sờ tai mình, “Có thể nghĩ cách triệt phá nơi đó không? Để bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”


Câu lạc bộ của Thường Nhạc Sơn có rất nhiều khách hàng "có máu mặt", không chỉ bao gồm giao dịch tiền sắc, mà còn có rất nhiều trao đổi lợi ích khác. Bùi Tranh vén chăn lên ôm cô vào lòng: “Chuyện này tôi phải tìm anh trai tôi thương lượng một chút, lần này chúng ta đi cứu cậu đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Nhưng cậu không cần lo lắng về những chuyện này nữa, tôi đã dám đi, thì dám đảm bảo kết cục của đám súc sinh này sẽ rất thê thảm.”


Chử Ngọc nheo mắt lại, gật gật đầu.


Phòng Bùi Tranh rất ấm áp, không giống phòng cô cứ đến mùa thu đông là lại lạnh như băng. Cô không khỏi co người lại dựa vào anh gần hơn một chút, giống như đang ôm một con chó lớn, nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay anh. Bùi Tranh vì hành động chủ động của cô mà đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ dưới ánh đèn trần nhà nhìn chăm chú vào cô, rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô. Chử Ngọc bị hôn đến ngây người, trong khoảnh khắc giật mình, đầu lưỡi mềm mại đã thăm dò vào khuấy đảo liếm mút.


Bàn tay Bùi Tranh nâng đầu cô lên, hút lấy đầu lưỡi cô hôn sâu, rồi lại đột nhiên dừng lại cho cô thời gian thích ứng. Ngón tay anh nghiền qua nước bọt bên môi cô, cánh tay kia chống lên, cúi đầu nhìn cô: “Vừa mới liếm qua bướm cậu, ngọt thật đấy. Bé ngoani, mùi vị của chính mình thế nào?”


“……”


Chử Ngọc sắp tức chết, cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh định nện vào cái mặt thiếu đòn kia của anh, nhưng lại đột nhiên nhớ lại mối quan hệ giữa mình và đối phương. Cô hít sâu một hơi, xoay người ôm lấy gối đầu, người phía sau bắt đầu lười biếng nghịch tóc cô: “Không ngọt à?”


Chử Ngọc mới không thèm để ý đến anh ta.


Tính cách Bùi Tranh sao lại khó đoán đến vậy —— ở trường học tất cả bạn học đều có ấn tượng rất tốt về anh ta, cũng là học sinh giỏi trong mắt mọi người, chỉ trừ việc trông có vẻ lạnh lùng một chút. Nhưng anh ta chỉ cần ở cùng cô là lại lộ nguyên hình, chưa nói được ba câu đã muốn cởi quần lót cô ra liếm. Mặt cô trướng đến đỏ bừng, cơ thể bị người phía sau mạnh mẽ ôm trở lại.


“Chử Ngọc, khi nào mới bằng lòng làm tình với tôi?”


Anh cúi thấp đầu, hổ khẩu kẹp lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn: “Để tôi cọ ra ngoài cũng không được à.”


Chử Ngọc cắn cắn môi, ngón tay nắm lấy gối đầu dừng lại: “Cậu ngay từ đầu đã nói chỉ cần liếm thôi mà.”


Trời ạ, cô đang nói cái gì vậy?


“Liếm cậu hai cái cậu đã kêu không cần,” tay Bùi Tranh luồn vào áo cô, “Ở trường học cũng giả vờ không thân với tôi, tôi rất không nhận ra người sao?”


“Vậy thì ngày mai cùng……”


Lời Chử Ngọc còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Cô cầm lấy chiếc điện thoại đầu giường, hóa ra là cuộc gọi WeChat từ Hàn Nhạn Thời. Cánh tay dài của Bùi Tranh vươn qua, một tay ôm lấy cô, một tay nhấc máy nghe điện thoại. Anh "chụt" một tiếng hôn lên má Chử Ngọc, đưa điện thoại lên tai: "Nhạn tử?"


“Đừng tìm Chử Ngọc, có việc thì nói với tôi,” giọng anh lười biếng, “Vừa mới hôn xong, con bé đang lau miệng đây này.”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3