GLMB - CHƯƠNG 29

 Tháng sau là kỷ niệm ngày thành lập trường, mấy ngày nay trong hội trường của trường đã có học sinh lục tục tập luyện.


Hôm nay trời mưa, tiết thể dục học trong nhà. Sử Hiểu Nam giơ tay đánh qua một quả bóng chuyền, bạn nữ đối diện vững vàng đỡ được. Chử Ngọc ngồi trên khán đài ngáp một cái, tay phải xoa xoa một quả bóng chuyền, tay trái chống cằm. Những môn vận động này trước khi cô phẫu thuật về cơ bản không liên quan gì đến cô, mà sau khi phẫu thuật xong trong một thời gian ngắn cũng không thể vận động mạnh. Tóm lại, những môn vận động này còn cách cô rất xa.


Bên phía nam sinh phát ra từng tràng tiếng hoan hô. Sân vận động được thiết kế lưỡng dụng cho bóng chuyền và bóng rổ, đám con trai đang chơi bóng rổ ở bên kia. Sử Hiểu Nam ném quả bóng chuyền xuống đi đến trước khán đài vặn chai nước ra, cùng Vu Bảo Văn ngồi xuống bên cạnh Chử Ngọc. Những bạn nữ còn lại sau khi đánh xong bóng chuyền liền đi xem thi đấu, nhìn từ xa, người của ba lớp học vây kín mít bên ngoài sân bóng rổ.


“Bùi Tranh chơi bóng rổ giỏi thật đấy,” Sử Hiểu Nam uống một ngụm nước, “Trận đấu lần trước của cậu ta, rất nhiều học muội khối 10 đều chạy đến xem, lớp mình cũng có người đi.”


“Bùi Tranh vẫn tương đối được chào đón, dù sao thì khuôn mặt đó và thành tích đó bày ra ở đấy,” Vu Bảo Văn bị Chử Ngọc lây bệnh, cũng ngáp một cái, “Người trước đây được tỏ tình nhiều lần như vậy vẫn là học trưởng Nhậm Cẩn Thành, nghe nói anh ấy lên đại học rồi cũng rất được chào đón, không ít lần bị trang tỏ tình đại học réo tên đâu.”


Chử Ngọc đối với đàn ông hứng thú rất ít, cô không theo đuổi thần tượng, cũng không có hình mẫu nam sinh yêu thích. Trước đây có lẽ có mẫu người đúng gu, nhưng tuyệt đối không phải loại như Bùi Tranh —— một nam sinh mà cô khó có thể dùng vài từ ngữ để hình dung ra được. Tuy nhiên Chử Ngọc thừa nhận, ngoại hình của Bùi Tranh quả thực rất có sức cạnh tranh.


Cô uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt: “Bùi Tranh thật sự rất được chào đón sao?”


“Há chỉ là được chào đón, nếu không phải bây giờ không còn thịnh hành gửi thư tình giấy, ngăn bàn cậu ta chắc chắn sẽ giống như trong phim thanh xuân vườn trường mười năm trước diễn —— nhét đầy các loại thư tình,” Vu Bảo Văn nghiêng đầu, “Nhưng mà cậu ta đến cả WeChat của nữ sinh cũng không thêm, có phải là có bạn gái rồi không?”


Chử Ngọc chột dạ nắm chặt bình giữ nhiệt.


Bình giữ nhiệt là Bùi Tranh tặng cô, bình giữ nhiệt trước đó của cô bị ngã hỏng rồi.


“Không nghe nói cậu ta có bạn gái, Hàn Nhạn Thời không phải nói cậu ta tính cách như vậy, độc lai độc vãng sao,” Sử Hiểu Nam vặn chặt chai nước, “Đi, chúng ta cũng đi xem.”


Lời từ chối của Chử Ngọc còn chưa kịp nói ra đã bị người ta kéo tay chen vào trong đám đông. Trận đấu bóng đơn giản giữa hai lớp đã đi vào hồi kết, theo một tiếng còi, quả bóng cuối cùng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung rơi vào rổ. Đám nam sinh xem trận đấu bùng nổ một tràng hoan hô và vỗ tay. Bùi Tranh, người ném quả bóng cuối cùng, nghiêng đầu, cơ bắp cánh tay căng cứng, giơ tay nhận lấy chiếc khăn lông bạn học ném tới lau mồ hôi.


Lại nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Chử Ngọc trong đám đông.


Ánh mắt cô mơ hồ, sau đó mới chuyển qua, liếc anh một cái rồi lại nhanh chóng quay đầu đi.


Bùi Tranh tiện tay ném áo khoác lên mặt Hàn Nhạn Thời, để tránh cậu ta nhìn thấy Chử Ngọc bên sân. Hai ngày nay khí sắc Chử Ngọc tốt lên rất nhiều, hôm nay ở trong lớp anh nhìn cô một lát liền muốn hôn. Nhưng Chử Ngọc không cho, nói một đống lớn cái gì mà trường học là nơi thần thánh, nếu ai cũng giống như con chó không nghe lời mà làm bậy, thì trường học sẽ chẳng khác gì thế giới bên ngoài.


……


Tính cách Chử Ngọc cũng rất đáng yêu, lý lẽ một bộ lại một bộ.


Vu Bảo Văn nheo mắt lại, dùng tiêu chuẩn đánh giá nam minh tinh kia để đánh giá Bùi Tranh, sau đó quay đầu: “Nhìn thấy chưa các bạn ơi, đây mới là đẹp trai thực sự. Bùi Tranh sau này vào giới giải trí cũng được đấy, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mấy đứa con nhà tư bản xấu xí đóng vai mỹ nam tuyệt thế nữa, đứa nào đứa nấy bóng nhẫy như vừa mới từ mỏ dầu bò ra vậy.”


Sử Hiểu Nam cười một tiếng: “Bùi Tranh cũng là con nhà tư bản mà, ý tớ là —— bố mẹ cậu ta đúng là nhà tư bản.”


Bùi Tranh đã chạy đến bên sân. Anh cúi đầu liếc nhìn bình giữ nhiệt trong lòng cô, tự nhiên lấy chiếc cốc từ tay cô ra. Vu Bảo Văn và Sử Hiểu Nam kinh ngạc nhìn Bùi Tranh vặn mở bình giữ nhiệt, anh nhìn không chớp mắt vào Chử Ngọc vài giây, sau đó ngửa đầu uống cạn nước trong cốc. Chử Ngọc đã gần như cứng đờ tại chỗ, chỉ thấy Bùi Tranh uống xong nước, chậm rì rì vặn chặt nắp lại, giơ tay vỗ vỗ vai cô: “Đi, về lớp học.”


“Đệt! Đệt!”


Vu Bảo Văn cố gắng kìm nén giọng nói trong cổ họng mình, giữ chặt tay Sử Hiểu Nam đi theo sau Chử Ngọc: “Tình hình gì đây!!”


Chử Ngọc bị Bùi Tranh một tay nắm lấy cổ tay, nửa người đều bị anh ta kéo dựa vào lòng. Cô xấu hổ liếc nhìn xung quanh những bạn học cùng lớp đang nhìn qua, cố gắng rút tay mình ra: “Bùi Tranh, cậu làm gì vậy? Cậu mau buông ra, bọn họ nhìn thấy bây giờ ——”


“Không buông, cậu không phải nói tôi là bạn trai sao?” Bùi Tranh hạ giọng, đột nhiên dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn cô, “Bạn Ngọc, sao lại lập tức lật mặt không nhận vậy?”


---


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3