GLMB - CHƯƠNG 30

 Đầu bút Chử Ngọc lướt nhanh trên trang bài tập, ánh mắt Vu Bảo Văn phía trước sáng rực.


Từ lúc tiết thể dục trở về, Chử Ngọc đã ở trước máy lọc nước, cửa lớp học và trên hành lang nghe thấy tên mình rất nhiều lần. Bùi Tranh tuy miệng không nói, nhưng lại dùng cốc của cô uống nước, lại còn gọt táo bóc bưởi cho cô, chuyện cậu ta có bạn gái cứ như vậy được chứng thực.


Sử Hiểu Nam khoanh tay quay đầu lại nhìn cô: “Chử Ngọc, cậu quá không nghĩa khí rồi, tin tức kiểu này mà cũng giấu!”


Mặt Chử Ngọc gần như chôn vào trong sách: “Chúng tớ thực ra không tính là…”


Lời cô còn chưa nói xong, Bùi Tranh đã đặt quả bưởi đã bóc sẵn lên trước mặt cô. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Chử Ngọc, nắm chặt tay cô kéo cô dậy khỏi ghế: “Hôm nay có việc, chúng ta đi sớm một chút.”


Sử Hiểu Nam nhanh tay lẹ mắt đưa cặp sách cho anh: “Túi của Chử Ngọc.”


Bùi Tranh cười một tiếng, nắm chặt tay Chử Ngọc, thản nhiên vẫy tay: “Đi thôi.”


Chử Ngọc một tay bị anh nắm chặt trong tay, giãy cũng không ra, lại không muốn gây chú ý cho các bạn học khác trên hành lang, chỉ đành căng da đầu để anh nắm tay cùng đi xuống lầu. Chuyện Bùi Tranh nói là việc thuê giúp việc cho bà nội Chử Ngọc. Bà cụ tuổi đã cao, ngày thường bữa ăn đều do Chử Ngọc chuẩn bị sẵn trước khi đi học, buổi trưa bà lại lấy ra hâm nóng. Gần đây Chử Ngọc đều ở nhà Bùi Tranh, cô lo lắng không chăm sóc được cho bà, nên đưa ra yêu cầu trước khi mẹ về, một tuần nhiều nhất chỉ đến nhà anh một lần.


Buổi trưa Bùi Tranh đã thuê xong giúp việc, mỗi ngày đúng giờ đến nhà nấu bữa trưa và bữa tối.


“Cậu nếm thử tay nghề của giúp việc xem, xem có hợp khẩu vị của bà không,” Bùi Tranh ôm vai cô lên xe buýt, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, “Có người chăm sóc bà, cậu ở trường cũng yên tâm hơn.”


Chử Ngọc không tìm ra lý do phản bác, nhưng nghĩ đến đây là cách Bùi Tranh nghĩ ra để được ở cùng cô, trong lòng liền có cảm giác kỳ quặc khó chịu. Cô gật gật đầu, cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho bạn mình. Bùi Tranh liếc qua màn hình điện thoại, người bạn này của Chử Ngọc được coi là bạn thân của cô, đang học ở phương Bắc. Hai người gần đây không biết đang lén lút thảo luận chuyện gì, lần nào nói chuyện cũng hơn một tiếng đồng hồ.


“Nói chuyện gì đấy?”


Bùi Tranh cúi xuống liếc nhìn. Chử Ngọc đang cúi đầu, để lộ phần cổ trắng nõn. Cổ cô thon dài, sau gáy có vài sợi tóc che khuất. Anh đánh giá mạch máu sau gáy cô, đột nhiên nghĩ đến trên người Chử Ngọc có một nốt ruồi son nhỏ xíu ở dưới vai.


Thật đẹp, rất muốn cắn lên đó.


“Tôi có một bạn học muốn về đây thi đại học. Cậu ấy hộ khẩu ở đây, nhưng từ hồi cấp hai đã đến trường trọng điểm ở phương Bắc học dự thính, bọn tôi trước kia là bạn học cấp hai,” Chử Ngọc vừa gõ chữ vừa nói, “Có thể sẽ ở trường cấp ba bên cạnh bọn mình hai tháng rồi thi đại học.”


“Nam hay nữ?” Bùi Tranh quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.


Chử Ngọc khóa màn hình điện thoại: “Nam sinh.”


Bùi Tranh nghe nói Chử Ngọc có một bạn học nam cũ sắp tới, khóe môi lập tức chùng xuống. Chính Chử Ngọc cũng nói cô ở đây không có cảm giác gắn bó gì mấy, dù sao cũng là theo mẹ đến làm công, sau này vẫn phải về quê ở phương Bắc. Bùi Tranh "ừ" một tiếng, tay nắm lấy cổ tay cô vuốt ve, giọng điệu vẫn như lơ đãng nhắc tới: “Quan hệ không tồi à?”


“Ừm, cũng tạm được. Hồi cấp hai có một thời gian thành tích tôi không được tốt lắm, cậu ấy vẫn luôn động viên tôi,” Chử Ngọc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Bùi Tranh chỉ tò mò nên nói thật, “Tôi vừa mới nói với cậu ấy, đợi cậu ấy về rồi bọn tôi cùng ăn một bữa cơm, có thể là cuối tuần này đi.”


Cuối tuần Chử Ngọc muốn đi ăn cơm với trai lạ.


Bùi Tranh tóm tắt gọn đoạn lời nói này của cô trong đầu, khả năng nắm bắt mâu thuẫn chính và phương diện chủ yếu của mâu thuẫn của anh trước giờ vẫn rất cừ. Anh gật gật đầu, hào phóng nghiêng đầu: “Tôi có thể đi cùng xem được không? Nghe có vẻ bạn học cấp hai này của cậu người cũng không tệ lắm, sau này chúng tôi có thể cùng nhau chơi bóng.”


“Cậu ấy hơi sợ xã hội, không thích làm quen người lạ lắm,” Chử Ngọc lắc lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”


Bùi Tranh đột nhiên nhấc mí mắt lên. Bàn tay anh đang đặt dưới áo khoác véo cổ tay cô siết chặt, vòng qua người cô về phía trước, trong thanh âm pha lẫn một tia lạnh lẽo: “Chử Ngọc, cậu lén lút hẹn hò với bạn học cũ, không cho tôi nhìn thấy —— là cậu ta thích cậu, hay là cậu thích cậu ta?”



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3