GLMB - CHƯƠNG 34

 Thứ sáu, Chử Ngọc đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi gặp mặt bạn học vào Chủ Nhật. Cô làm bất cứ việc gì cũng đều ghi trước vào sổ tay nhỏ hoặc ghi chú trên điện thoại, hoàn thành mục nào thì đánh dấu mục đó. Giờ tan học, Bùi Tranh luôn đến làm phiền cô, lúc thì nhét cho một quả quýt, lúc thì nhét cho một miếng bưởi, khiến cô đến bây giờ vẫn chưa cùng Sử Hiểu Nam thảo luận xong địa điểm ăn cơm.

Vu Bảo Văn ngẩng đầu nói: “Vạn Đạt à? Ai nha Vạn Đạt làm gì có đồ ăn ngon, nhưng mà hình như rất gần nhà cậu. Bây giờ ngoài lẩu ra thì là thịt nướng, đâu còn món gì mới mẻ nữa đâu.”

Sử Hiểu Nam cũng gật đầu: “Hay là ăn thịt nướng đi, chỗ tớ căn bản chưa từng ăn lẩu ngon bao giờ.”

Bùi Tranh dựa người vào bàn trước bàn sau, ánh mắt liếc qua Chử Ngọc rồi lại thu về. Mục Sướng vừa mới phát xong hoa quả, từ cửa sau cầm giỏ vào, thuận tay chọc chọc Bùi Tranh: “Bùi Tranh, ngoài cửa lại có người tìm cậu hỏi WeChat kìa, cậu ra xem đi.”

Tai Sử Hiểu Nam dựng thẳng lên.

“Không đi, tôi có bạn gái rồi.”

Bùi Tranh vặn cốc nước của Chử Ngọc ra uống nước, tiện tay cởi áo khoác. Đám con trai không sợ lạnh, bây giờ còn chưa đến mùa có thể hoàn toàn mặc áo ngắn tay, các nam sinh đã thay áo đồng phục ngắn tay rồi. Sử Hiểu Nam cười nhạo sự đua đòi nhàm chán giữa đám con trai, trốn ở góc lớp, thỉnh thoảng lại vén áo đối phương lên xem cơ bắp đối phương có khỏe mạnh hơn mình không.

Bùi Tranh không tham gia, sự chú ý vẫn luôn tập trung vào cuộc thảo luận của mấy cô gái.

Chử Ngọc nhìn sang trái, Bùi Tranh đang nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay nghiền cốc nước cô trượt qua trượt lại.

Thấy Chử Ngọc nhìn qua, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ dời mắt đi. Chử Ngọc bị cái nhìn này của anh làm cho hoảng hốt khó hiểu, nhanh chóng quay đầu đi. Vu Bảo Văn không khỏi cảm thán một câu Bùi Tranh đúng là đẹp trai ngời ngời, quay đầu lại cầm lấy bánh quy nhét vào miệng: “Chử Ngọc, bạn học cũ kia của cậu có đẹp trai không? Đẹp trai thì giới thiệu cho tớ làm quen với.”

“Chị ơi, tuần này chị thêm ba người rồi đấy, có thể đợi thi đại học xong rồi mới nghĩ đến mấy chuyện này được không?”

Vu Bảo Văn thích tán tỉnh online những nam sinh không thích nói chuyện, đối phương càng lạnh lùng cô lại càng có hứng thú trêu chọc, trêu chọc đủ rồi lập tức rút lui kéo đen xóa bạn. Sử Hiểu Nam cũng không biết gần đây có mấy nam sinh hỏi thăm phương thức liên lạc của Vu Bảo Văn, mà cô giải thích nói mình chỉ là áp lực lớn, tùy tiện giải tỏa một chút, lập tức quên sạch những nam sinh này.

Vu Bảo Văn nheo mắt: “Tâm sự thôi mà, có phạm pháp đâu.”

Chử Ngọc nghĩ nghĩ, tiền mình tiết kiệm chắc chắn đủ ăn cơm. Nhưng đã lâu không gặp, cô muốn mời người ta ăn chút gì đó ngon ngon. Sử Hiểu Nam nói mấy quán thịt nướng, mua theo nhóm còn tương đối hời, ngay khu thương mại gần trường. Cô tiện tay ghi vào sổ mình, không chú ý đến sắc mặt người bên cạnh đang trở nên vi diệu.

Bùi Tranh nhíu mày, nhanh chóng khoanh các câu trắc nghiệm Toán trên tờ đề thi, ánh mắt lại liếc về phía Chử Ngọc. Việc tên của người đàn ông khác xuất hiện trong miệng Chử Ngọc khiến anh khó chịu, huống chi là nhìn cô đi ăn cơm với đối phương. Anh nhấc bút lên, bóc một viên kẹo dẻo lấy ra từ trong túi Chử Ngọc buổi sáng ném vào miệng. Hàn Nhạn Thời đột nhiên từ cửa sau chui vào, trước tiên mỉm cười chào hỏi Chử Ngọc, sau đó một cái tát vỗ lên vai anh.

“Mày lấy WeChat của tao đi rải khắp nơi đúng không,” cậu ta nghiến răng, bàn tay nắm lấy vai Bùi Tranh, “Mày tin tao viết WeChat của mày lên cửa nhà vệ sinh công cộng không.”

“Không thì lưu của ai?”

Bùi Tranh cảm thấy mấy chuyện này phiền phức, trước kia đi trên đường bị hỏi xin WeChat anh còn có thể lịch sự từ chối, ở trong trường học số lần nhiều lên đương nhiên là có chút bực bội. Trước khi nói Chử Ngọc là bạn gái anh, có vài người bị anh từ chối xong còn mặt dày mày dạn, anh liền dứt khoát lưu WeChat của Hàn Nhạn Thời. Bây giờ mọi người biết anh có bạn gái, đã rất ít người hỏi lại.

Chử Ngọc cầm cốc nước lên chuẩn bị đi lấy nước.

Bùi Tranh lười đôi co vô nghĩa với Hàn Nhạn Thời, khoanh nốt câu trắc nghiệm cuối cùng xong đứng dậy đi đến trước bàn Chử Ngọc, liếc nhìn ba cái tên quán Chử Ngọc viết trên vở. Sử Hiểu Nam thấy vậy không khỏi nhướng mày: “Bùi Tranh, cậu có đoán được Chử Ngọc cuối cùng quyết định đi quán nào mời bạn học cô ấy ăn cơm không?”

Khóe môi Bùi Tranh khẽ động, ngón tay không chút do dự chỉ vào tên quán thứ hai.

Sử Hiểu Nam giật mình ngẩng đầu: “Sao cậu biết?”

“Ba quán này đều ở trên đường phụ của khu thương mại, con bé đã xem bản đồ trên điện thoại rồi,” giọng Bùi Tranh nhàn nhạt, “Chử Ngọc không thích những nơi quá chật hẹp.”

Anh nói xong liền đi theo ra ngoài cửa lớp. Đầu kia hành lang, Chử Ngọc đột nhiên dừng bước chân. Cô như nghe thấy có người gọi mình, đảo mắt nhìn lên lầu. Giáo viên chủ nhiệm đang dẫn một nam sinh từ văn phòng tầng trên đi xuống, nghe thấy giọng nói của cậu ta, Chử Ngọc vô cùng kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu.

Bước chân Bùi Tranh dừng lại, anh dựa tường nhìn qua, ánh mắt nặng nề như móc câu nhìn về phía nam sinh đang đi xuống cầu thang.

*Chú thích: Vạn Đạt (万达): Wanda Plaza, một chuỗi trung tâm thương mại lớn và nổi tiếng ở Trung Quốc.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3