GLMB - CHƯƠNG 35

 Chử Ngọc không ngờ sẽ gặp được Hà Triều Thanh ở trường học.

Bố mẹ Hà Triều Thanh đã đi hỏi thăm một vòng các trường học xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định đưa cậu vào trường này học dự thính. Hà Triều Thanh đã hỏi trước bạn thân của Chử Ngọc xem cô học lớp nào, cứ thế chuyển vào. Dù sao cũng chỉ còn mấy tháng nữa là thi đại học, học lớp nào cũng như nhau.

Chử Ngọc và Hà Triều Thanh thân thiện trò chuyện, cũng không chú ý đến Bùi Tranh cách đó không xa đang dựa tường nhìn. Hàn Nhạn Thời từ lớp học của cậu ta đi ra, vặn chai nước còn chưa kịp uống một ngụm, ngước mắt quét về phía hai người phía trước. Chạm phải sắc mặt âm trầm của Bùi Tranh, cậu ta cười lạnh một tiếng: "Để mày cướp người đấy, đáng đời."

"Là tao quen Chử Ngọc trước."

Cậu ta lại bổ sung một câu.

Bùi Tranh không thèm để ý đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người cách đó không xa, trong lòng nghĩ tối mai nên dùng loại nước súc miệng vị gì. Nghe Hàn Nhạn Thời nói, anh ngước mắt lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Mày?"

Hàn Nhạn Thời khoanh tay: "Mày trước đây ở Mỹ, lấy đâu ra cơ hội quen con bé?"

Ngày mưa cách đây không lâu, cùng với bóng dáng mảnh khảnh của cô xuất hiện chính là ký ức về vị nho. Mùa hè năm 15 tuổi oi bức ẩm ướt, anh về nước một chuyến trước khi theo mẹ chuyển máy bay đi nghỉ mát. Cổng trường trung học có những người bán hàng rong bán kem que, anh đứng dưới ánh nắng chói chang đợi Hàn Nhạn Thời đến mức bực bội không chịu nổi.

Dưới gốc cây ngô đồng có chút bóng râm, cô gái lấy ra một que kem từ dưới tấm chăn bông trên chiếc xe ba bánh nhỏ. Cô đi đến gốc cây ngô đồng ngồi xuống bên bồn hoa, rõ ràng cầm que kem trong tay nhưng lại chậm chạp không mở ra. Mãi đến khoảng mười phút sau, cô mới bóc vỏ túi kem ra, chậm rãi ngậm lấy nó nuốt vào. Cơ thể gầy gò trông như phải dựa vào thân cây mới có thể ngồi vững, anh không khỏi nhìn thêm một cái, lại nhìn thấy túi vỏ kem cô che ở bên mặt.

Vị nho —— cô ăn được hai miếng, cơ thể đột nhiên như một cây hành bị nhổ gốc cắm thẳng vào bồn hoa.

Đồng tử Bùi Tranh co rụt lại, tuy không muốn dính vào chuyện phiền phức, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu. Anh hai bước tiến lên đỡ cô dậy, lúc này mới phát hiện cơ thể cô nóng bỏng, que kem trong tay rơi xuống bồn hoa, chất lỏng theo ngón tay tinh tế chảy xuống dưới. Bùi Tranh một tay bế cô lên, chui vào chiếc taxi đang đỗ.

Y tá phòng cấp cứu truyền cho cô chai nước hạ sốt, anh đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, không khỏi nhíu mày.

Lúc ôm cô, trên đường cô tỉnh lại vài giây, lúc ngẩng đầu lên khóe môi vừa lúc chạm vào môi anh.

Sau đó lại ngất đi.

Chỉ để lại khoảnh khắc mềm mại của đôi môi và hương vị ngọt lành kia.

Anh nhìn người đang nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu, bước chân chần chừ vài giây. Điện thoại bắt đầu rung lên, Hàn Nhạn Thời đang thúc giục anh nhanh chóng qua đó. Anh đặt thuốc bác sĩ kê lên đầu giường, xoay người rời khỏi phòng cấp cứu. Gặp lại là ba năm sau ——

Nhận ra Chử Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn là chuyện rất dễ dàng.

Cô vẫn mảnh khảnh như vậy, cơ thể như một cành liễu đung đưa, đôi mắt lại to và sáng. Tóc đen nhánh, môi lại nhàn nhạt không có huyết sắc, lúc ánh mắt giao nhau với anh đã lịch sự mỉm cười một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục làm bài tập của mình. Bùi Tranh ngay giây phút đó đã nghĩ, liếm cô chắc chắn rất thú vị. Cô sẽ kẹp chặt hai chân lại, vừa nói như vậy không tốt, vừa không nhịn được phát ra âm thanh —— đôi môi không mấy huyết sắc khẽ mở, gọi tên anh nhẫn nhịn khoái cảm, giọng nói vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Sao Chử Ngọc lại ngọt đến thế?

Rất muốn nhìn cô xoa bướm, rất muốn liếm bướm cô đến phun nước.

Bùi Tranh đưa tay đẩy Hàn Nhạn Thời ra, bổ sung một câu: “Tao quen Chử Ngọc sớm hơn mày ba năm lẻ mười hai ngày.”

Hàn Nhạn Thời mới không tin lời anh nói, đuổi theo bước chân anh: “Cái thằng Hà Triều Thanh nhà người ta quen Chử Ngọc từ hồi tiểu học kia kìa.”

So sớm thì ai mà không biết.

Bùi Tranh dừng bước chân lại, liếc nhìn hai người ở cửa cầu thang, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Nhạn Thời. Hàn Nhạn Thời bị anh nhìn chằm chằm đến phát sợ, Bùi Tranh có đôi khi nhìn người giống như chó nhìn con mồi vậy, đôi mắt đẹp đẽ không hề lay động, không có một chút cảm xúc nào. Anh không kiên nhẫn ra hiệu cho Hàn Nhạn Thời tránh ra, chuẩn bị đi về phía cửa cầu thang, giọng nói lười biếng: “Tao quan tâm nó là ai làm gì, Chử Ngọc là của tao là được.”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3