GLMB - CHƯƠNG 36

 Chử Ngọc đang trò chuyện sôi nổi với Hà Triều Thanh, bả vai bị người vỗ nhẹ một cái.

Bùi Tranh giống như đang chào hỏi bạn học, vỗ vỗ vai Chử Ngọc, sau đó nhìn về phía Hà Triều Thanh: “Chử Ngọc, bạn học sao?”

Chử Ngọc bị anh làm cho giật mình, Bùi Tranh khi nào lại bình thường như vậy? Cô cẩn thận nhìn anh một cái, gật gật đầu. Anh ngay sau đó chào hỏi Hà Triều Thanh, giọng điệu nghe giống như cậu bạn nam nhiệt tình nhất lớp: “Bạn học, vừa mới chuyển trường đến à?”

Hà Triều Thanh gật đầu, nhưng vì trước giờ vẫn không giỏi ăn nói, có vẻ hơi câu nệ: “Đúng vậy, tớ tên là Hà Triều Thanh.”

Chử Ngọc thầm nghĩ Bùi Tranh hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, ít nhất lời nói đều giống một người bình thường. Cô yên tâm xoay người, chuẩn bị dẫn Hà Triều Thanh đi về phía lớp học. Cô vừa mới bước được một bước, liền nghe thấy người phía sau lại lần nữa mở miệng. Giọng Bùi Tranh nhẹ nhàng nhàn nhã, cùng Hà Triều Thanh đi về phía trước: “Bùi Tranh, bạn trai Chử Ngọc.”

“……”

Chử Ngọc hít sâu một hơi.

Bước chân Hà Triều Thanh đột nhiên như bánh răng không được bôi trơn bị kẹt lại, khóe môi cậu ta cứng đờ co giật một chút, biểu cảm trên mặt qua vài giây mới khôi phục lại tự nhiên: “Ồ.”

Chử Ngọc bước nhanh vào phòng học ngồi vào vị trí của mình. Mục Sướng buổi sáng vừa đến đã nghe giáo viên chủ nhiệm nói có học sinh mới chuyển trường, vì thế nhìn thấy Bùi Tranh dẫn Hà Triều Thanh vào liền chủ động tiến lên giới thiệu chỗ ngồi cho cậu ta. Vu Bảo Văn liếc nhìn biểu cảm trên mặt Chử Ngọc, chống cằm: “Không thể nào, có biến. Chử Ngọc, sắc mặt bạn học cũ này của cậu sao lại khó coi như vậy?”

“Không có.” Giọng Chử Ngọc cứng ngắc.

Hà Triều Thanh ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ. Lời Bùi Tranh nói mang đến cho cậu lực tác động không nhỏ, cậu hướng về phía Chử Ngọc nhìn thoáng qua, Bùi Tranh đang gọt quả bưởi tươi cho Chử Ngọc. Bùi Tranh dường như nhận ra ánh mắt của cậu, liếc về phía vị trí cạnh cửa sổ một cái, lại quay đầu nhét múi bưởi vào miệng Chử Ngọc: “Chử Ngọc, đi đâu ăn cơm với bạn học cũ thế?”

Sử Hiểu Nam có chút giật mình, Bùi Tranh rõ ràng đã đoán được cô muốn đi đâu mời Hà Triều Thanh ăn cơm.

Chử Ngọc chỉ chỉ cái tên trên vở mình, quay đầu đi: “Cậu đừng đi theo.”

“Được rồi, tôi không đi theo.”

Bùi Tranh cúi mi gọt bưởi: “Cần tôi đưa cậu đi không?”

Chử Ngọc không biết anh lại định nổi điên gì nữa, lắc lắc đầu: “Không cần.”

“Được.”

Bùi Tranh cúi đầu tiếp tục gọt bưởi.

Chử Ngọc cảm thấy trên người lành lạnh, cô chần chừ quay đầu cầm bút làm nốt những bài tập còn lại. Bùi Tranh cũng không làm phiền cô nữa, quay đầu nhìn về hướng khác.

Thứ bảy thời tiết sáng sủa hơn rất nhiều, Chử Ngọc đi xe buýt đến sớm hơn thời gian hẹn mười phút. Hà Triều Thanh tuy hộ khẩu ở đây, nhưng từ sau tiểu học đã theo bố mẹ đi nơi khác, cho nên bây giờ đối với khu thương mại ở đây cũng hoàn toàn không quen thuộc. Cậu đến sớm mười phút, ở dưới trạm xe buýt đợi một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Chử Ngọc vừa xuống xe.

“Sao cậu đến sớm vậy?”

Chử Ngọc không mặc đồng phục, áo hoodie bên dưới mặc một chiếc váy dài. Hà Triều Thanh đã hai ba năm không gặp Chử Ngọc, nhìn thấy dáng vẻ mặc thường phục của cô lời còn chưa nói ra khỏi miệng, mặt đã đỏ lên trước: “Chử Ngọc, cậu có lạnh không?”

Người Chử Ngọc không lạnh, ngược lại bị câu nói này làm cho lạnh cả người, cô khẽ hít vào một hơi: “Không lạnh, tớ mặc quần tất rồi.”

Hai người cùng nhau đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến hai người ló ra từ sau trạm xe buýt. Bùi Tranh lạnh lùng cười một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đi về phía trước. Hàn Nhạn Thời cởi mũ xuống, Bùi Tranh ngốc thì thôi đi, mấu chốt là cậu ta vậy mà vừa nghe Chử Ngọc hẹn hò với bạn học cũ liền đuổi theo tới.

Cậu ta cũng ngốc nghếch như Bùi Tranh vậy, đầu óc chập mạch.

Bùi Tranh nhìn hai người ngày càng đến gần, bàn tay bên cạnh từ từ nắm chặt lại. Dáng vẻ Chử Ngọc mặc váy anh còn chưa từng thấy qua —— nghĩ đến ánh mắt Hà Triều Thanh nhìn Chử Ngọc, anh không khỏi càng thêm bực bội, bước nhanh từ cầu thang bên kia lên tầng hai khu thương mại. Hàn Nhạn Thời căn bản không hiểu anh muốn làm gì, quán thịt nướng rõ ràng ở tầng một ——

Bùi Tranh bước nhanh lên tầng hai, vòng quanh cây cột chịu lực một vòng. Trên lầu có cầu thang riêng dẫn xuống đường phụ, anh bước rất nhanh, đuổi kịp trước khi hai người kia đi vào quán thịt nướng, từ cầu thang nhảy thẳng xuống bậc thang cuối cùng, vài bước vào trong quán ngồi xuống, quay lưng về phía cửa kính bắt đầu gọi món.

Hàn Nhạn Thời thầm mắng một câu kẻ điên, lại thành thành thật thật cũng nhảy theo anh xuống.

Chử Ngọc mở cửa, chỉ thấy một nam sinh có bóng dáng quen thuộc quay lưng về phía họ ngồi ở bàn gần quầy thu ngân nhất.

Bùi Tranh rót nước, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại, kinh ngạc nhướng mày: “Ngọc Ngọc?”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3