GLMB - CHƯƠNG 39
Bùi Tranh mở cửa nhà mình, một cái đầu chó lập tức thò ra từ khe cửa.
Chử Ngọc bị giật mình, con chó từ trong cửa lao ra hưng phấn nâng hai chân trước bổ nhào lên người cô. Con chó lớn màu trắng thân hình thon dài, toàn thân trắng muốt, chỉ có mắt và mũi là đen nhánh, lúc này đang nhiệt tình ôm lấy cơ thể Chử Ngọc. Bùi Tranh nhướng mày, đưa tay ấn con chó xuống, đi vào bên trong: “Nhạc Hỉ, yên nào.”
Con chó lớn lập tức yên lặng lại, ngồi tại chỗ vẫy đuôi.
Lần trước đến rõ ràng không thấy Bùi Tranh nuôi chó, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu còn nuôi chó sao?”
“Trước đây gửi đi nuôi một tuần rồi,” Bùi Tranh quay đầu lại bế cô lên, trực tiếp đi về phía sô pha, “Chó chăn cừu Thụy Sĩ, ngày thường vận động lượng lớn, không có thời gian dắt nó đi dạo thì phải gửi đi nuôi.”
Chử Ngọc thích chó con, nên đưa tay ra muốn gọi con chó lại gần. Bùi Tranh không vui nhíu mày, nắm lấy tay cô ấn người xuống sô pha, vừa nói vừa đã luồn tay vào áo hoodie cô. Áo hoodie Chử Ngọc rất mỏng, anh đưa tay vào trong sờ đến mép áo lót, sờ đến đường viền hoa mềm mại.
Đây là chiếc áo lót anh mua cho Chử Ngọc hôm qua, tuy không rõ cỡ cúp cụ thể, nhưng xem ra vẫn mua được loại phù hợp nhất.
Nhìn thấy Chử Ngọc mặc chiếc áo lót anh mua, khóe môi anh khẽ nhếch, cánh tay chống bên cạnh người cô luồn tay vào.
“Hôm nay cả ngày không thèm để ý đến tôi, toàn nói chuyện với bạn học cũ của cậu thôi, hả?”
Anh cúi đầu, ngón tay đẩy viền áo lót ra, nắm lấy bầu vú non mềm bao trọn trong tay. Cơn ghen tuông trong lòng quấy phá, động tác véo nắn của anh đột nhiên nặng hơn một chút, miệng dán xuống hôn lên cằm cô. Chử Ngọc thở hổn hển, may mà sô pha rộng rãi, đủ chứa hai người. Tay trái cô nâng lên che trước ngực mình, bẻ tay anh rút ra ngoài: “Tôi mời người ta ăn cơm, tôi không nói chuyện với người ta sao?”
Nhạc Hỉ đi đến trước sô pha, liếm bàn tay đang rủ xuống của Chử Ngọc.
Bùi Tranh giơ tay sờ đầu chó đuổi nó đi, đưa tay bế cô lên. Chử Ngọc nửa ngồi trên đùi anh, áo hoodie và áo lót bị đẩy lên đến cổ áo. Bùi Tranh cúi đầu hôn lên cổ cô, ngón tay véo nắn thịt vú di chuyển, hơi thở đột nhiên trầm đi rất nhiều: “Cậu ta biết cậu có bạn trai rồi còn gắp thịt cho cậu, Chử Ngọc, cậu không cảm thấy cậu ta đang khiêu chiến tôi sao?”
Hà Triều Thanh chỉ là một tên trà xanh tâm cơ thôi mà, Chử Ngọc vậy mà lại không nhìn ra.
Bùi Tranh lười động mấy tâm tư đó với cậu ta là không muốn làm ầm ĩ quá khó coi trước mặt Chử Ngọc. Anh bàn tay bao lấy thịt vú nặng nề xoa nắn, lát sau lại tách chân cô ra, hạ thân đỉnh vào, dương vật cương cứng trong quần dài kẹt vào giữa hai chân cô mà cọ. Chử Ngọc hôm nay mặc váy, quần tất rất mỏng. Anh một tay ôm eo cô, hạ thể chen vào đỉnh lên giữa hai chân cô, cách lớp quần tất và quần lót nhẹ nhàng ma sát lộng lẫy.
Chử Ngọc hít một hơi, ngón tay véo cánh tay anh khẽ rên một tiếng: “Ai khiêu chiến cậu chứ, chính cậu thích ăn giấm.”
Bùi Tranh bị người chọc trúng tim đen, nhướng mày xoay người cô lại đối mặt với mình.
Biểu cảm Chử Ngọc không đổi, nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Tranh, vươn một ngón tay điểm lên má anh: “Lại trưng bộ mặt khó coi ra.”
Lúc này đối đầu với Bùi Tranh chẳng có chút lợi ích nào, vẫn là nên vuốt lông thì hơn.
Quả nhiên, người bị chạm vào đồng tử co rụt lại, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Nhạc Hỉ cách đó không xa, lòng bàn tay nâng bầu vú non mềm không nhẹ không nặng xoa một cái. Anh không nói gì, dương vật trong quần dài cách lớp quần tất của cô đỉnh vào giữa hai chân cọ cọ, đưa tay kéo khóa quần mình ra. Dương vật trong quần lót đã sớm trướng cứng, từ bên cạnh ló đầu ra. Chử Ngọc khóa ngồi trên người anh, bị dương vật bật ra đâm vào giữa hai chân. Anh nắm lấy dương vật cứng rắn xanh tím của mình, giơ tay nắm cổ tay cô bao lấy dương vật mình, nụ hôn nóng bỏng theo cổ cô hướng về phía trước: “Cọ một lát, được không?”
Đều đã chọc cả ra ngoài rồi, còn hỏi được không.
Chử Ngọc nghĩ đến bộ dạng cúi mi rũ mắt của anh ở quán thịt nướng liền cảm thấy buồn cười, cô nâng mông lên, hai tay ấn lên vai anh: “Tôi nói không được cậu sẽ không làm sao?”
“Không cọ thì để tôi liếm một lát,” giọng Bùi Tranh tản mạn, đầu lưỡi liếm khóe môi, “Muốn liếm bướm.”
Anh đưa tay cởi áo hoodie trên người ra, để lộ cơ bụng rắn chắc bên trong. Cơ thể Bùi Tranh thật sự có thể coi là có hàng, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đẹp mắt. Cô nhìn thêm một cái, ánh mắt bị anh bắt gặp. Anh nheo mắt kéo qua tay kia của cô sờ lên ngực mình, tay kia thì ấn tay cô nắm lấy dương vật mình: “Bé ngoan, sờ sờ tôi đi.”
“Sao cậu lại như vậy…”
Tay phải Chử Ngọc nắm lấy dương vật nóng bỏng, tay trái bị bắt sờ lên ngực anh, mặt đỏ lên một nửa: “Không biết xấu hổ.”
Bùi Tranh bị câu mắng này làm cho thoải mái, nhướng mày nhìn cô. Hai bầu vú trên ngực Chử Ngọc đang rung rinh theo động tác của cô, anh lại muốn liếm vú, lại muốn liếm bướm, nhất thời không biết nên làm cái nào trước. Suy nghĩ một giây, anh kéo tay cô nắm chặt lấy dương vật mình, đầu đột nhiên chui vào áo hoodie cô, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa cô.
Đầu nhũ hoa Chử Ngọc đột nhiên bị khoang miệng ẩm ướt bao phủ, cơ thể nhẹ nhàng run lên.
Bùi Tranh cắn đầu nhũ hoa, dương vật dưới thân dán vào lòng bàn tay cô cọ đỉnh, mặt không đỏ tim không nhảy mà đọc từng chữ: “Chử Ngọc, tôi muốn liếm bướm, có thể xé rách quần tất cậu ra không?”
Nhận xét
Đăng nhận xét