GLMB - CHƯƠNG 40
Không đợi cô trả lời, Bùi Tranh đã cúi đầu xuống.
Anh nhấc áo hoodie cô lên, đầu nhũ hoa hồng hào đã bị mút đến ướt át sáng bóng. Chử Ngọc nhẹ giọng thở dốc, một tay đặt trên vai anh, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng để làm người trước mặt lý trí hơn một chút. Trong phòng rất ấm áp, cho dù áo hoodie đã hoàn toàn bị đẩy lên ngực, cô vẫn không cảm thấy chút lạnh lẽo nào. Nửa người trên Bùi Tranh trần trụi, từng khối cơ bụng rõ ràng được ánh nắng chiều tà phủ lên một lớp ánh vàng. Nhưng điều anh để ý không phải cơ thể mình, mà là Chử Ngọc trước mặt.
Ánh mặt trời chiếu lên vùng bụng nhỏ trắng nõn phẳng lì của cô, bị bóng cây lay động tách ra thành những vệt sáng lấp lánh như vụn vàng trải dài trên người cô. Đầu nhũ hoa ướt át run rẩy trong không khí, lại được ánh mặt trời bao phủ lấy. Ánh mắt anh bị tất cả những điều này hấp dẫn sâu sắc, đến cả những sợi lông tơ nhỏ xíu trên người cô cũng muốn nhìn cho thật rõ ràng.
Trái tim không mấy khỏe mạnh kia của Chử Ngọc đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Anh đè cơ thể cô xuống, ấn eo cô ôm chặt lấy, đầu vùi sâu vào cổ cô: “Chử Ngọc, đổi tim của tôi cho cậu được không?”
?
Dấu chấm hỏi trong lòng Chử Ngọc đều viết hết lên mặt, không biết Bùi Tranh lại đang tưởng tượng ra cái gì. Giọng cô tạm dừng một chút, bị anh ép đến khẽ rên một tiếng: “Tôi bị khuyết tật vách liên thất bẩm sinh, phẫu thuật là được rồi, không cần đổi tim đâu.”
Bùi Tranh bật cười một tiếng, liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh cô. Từ lúc chia tay Hà Triều Thanh buổi trưa, cậu ta đã gửi ba tin nhắn đến rồi. Bùi Tranh đối với loại tiểu tam này không có một chút kiên nhẫn nào, nhưng bây giờ xem xét đến mặt mũi Chử Ngọc, anh tạm thời quyết định không truy cứu quá nhiều. Anh dời mắt nhìn cô, lật người cô đặt lên sô pha.
Sau đầu Chử Ngọc lót một chiếc gối ôm mềm mại, cô "hít" một tiếng, hai chân bị tách ra, cẳng chân bị thoải mái đặt lên cánh tay cơ bắp rắn chắc của anh. Bùi Tranh đang nhìn chằm chằm chiếc quần tất màu xám này. Chử Ngọc mặc váy không nhiều, anh còn chưa từng thấy qua. Nghĩ đến việc Hà Triều Thanh trước đây không chừng đã thấy bao nhiêu lần, cơn ghen tuông trong lồng ngực anh liền bắt đầu cuộn trào.
Biểu cảm anh không đổi, cúi đầu trực tiếp áp sát vào giữa hai chân cô. Vị dâu tây bạc hà của nước súc miệng đã sớm xoay chuyển vài vòng trong khoang miệng, anh nhìn chiếc quần tất mỏng manh, đầu lưỡi trước tiên liếm qua, sau đó mồm to nuốt lấy phần thịt non giữa hai chân cô.
“A… Bùi…”
Chử Ngọc che miệng, cơ thể không ngừng run rẩy. Đầu lưỡi Bùi Tranh như một động cơ mạnh mẽ, cách một lớp vải dệt cũng có thể chọc đến nơi nhạy cảm nhất. Chiếc quần tất mỏng manh bị đầu lưỡi ba lần bảy lượt liếm đến ướt át vô cùng, Chử Ngọc một tay nắm lấy gối đầu, một tay ấn lên đầu anh, bị kích thích rên rỉ liên thanh: “Bùi Tranh, tôi đi tắm trước đã… A… Đừng liếm mạnh như vậy, được…”
Từ góc nhìn của cô, đầu Bùi Tranh hoàn toàn chôn giữa hai chân cô, giống như con chó nhìn thấy thịt mà nuốt chửng khắp nơi, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt lại lộ ra vẻ hung dữ. Bùi Tranh liếm ướt quần tất, đầu lưỡi đè lên lớp vải kia dùng sức đỉnh vào bên trong, cố gắng khuấy đảo lớp thịt mềm ướt át kia. Cơ thể Chử Ngọc mẫn cảm lợi hại, co rút lại run rẩy. Anh khẽ cười một tiếng, đưa tay xé toạc chiếc quần tất của cô ra, đột nhiên lột chiếc quần lót ướt đẫm sang một bên, đầu lưỡi trực tiếp chọc vào lớp thịt trai mềm mại ướt át.
Cơ thể Chử Ngọc chợt run lên, hốc mắt ướt đi một nửa.
Thật thoải mái. Cô cắn chặt môi, cảm thấy e lệ, cơ thể không khỏi ngửa ra sau.
Bùi Tranh ấn chặt đùi cô, đầu lưỡi từ trên xuống dưới liếm mở khe hở mềm mại ướt át. Mùi vị Chử Ngọc ngọt ngào, anh liếm một cái, thịt mềm của cô liền run rẩy rụt về phía sau. Âm hộ nhỏ hẹp bị liếm đến ướt át sáng bóng, anh không khỏi thăm dò vào sâu hơn nữa, đầu lưỡi chọc lên âm vật dựng thẳng ngậm lấy, nghiền nát điểm đó qua lại ma sát. Mũi chân Chử Ngọc căng cứng, cơ thể như bị dòng điện bùm bùm đánh tới, khoái cảm gần như không thể chịu đựng nổi.
“Đừng liếm nữa, Bùi Tranh, Bùi Tranh ——”
Anh thở hổn hển sâu, môi lưỡi rời khỏi âm hộ cô, dương vật trướng cứng trực tiếp đặt lên nơi giữa hai chân cô đang hỗn loạn. Chử Ngọc cắn môi, còn chưa kịp phản ứng, dương vật thô cứng đã dán vào âm hộ cô trên dưới cọ xát. Bùi Tranh đưa tay kéo cánh tay cô qua, dương vật nghiền thứ dịch lỏng trơn tuột tìm kiếm cái miệng nhỏ ướt át phía dưới, cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Bé ngoani, để tôi vào được không? Vào trong sẽ thoải mái.”
Chử Ngọc mặt đỏ bừng, khoái cảm đến quá mãnh liệt, khiến cô nhất thời không thể thốt ra được mấy chữ. Cô lắc đầu, bị dương vật thô to chà lên âm vật, cơ thể đột nhiên run lên một cái, thịt trai mềm mại nuốt lấy phần đầu thô cứng ăn vào trong một phân. Mu bàn tay Bùi Tranh gân xanh nổi lên, nghiêng đầu hôn lên cổ cô, tiếp tục dụ dỗ: “Bé ngoan, sẽ không đau đâu. Cắm vào bên trong rất thoải mái, tôi nhẹ một chút, hả?”
Thường thì Bùi Tranh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, chính là chuẩn bị lừa người.
Chử Ngọc nhìn mặt anh, gian nan lắc lắc đầu: “Không, không cần.”
Nhận xét
Đăng nhận xét