GLMB - CHƯƠNG 43


Tiết học thứ hai ngày thứ hai, Chử Ngọc mơ màng sắp ngủ gật.

Hôm qua được nghỉ ngơi một ngày, lại được Bùi Tranh ăn ngon uống tốt mà hầu hạ, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sức. Sáng nay trước khi đi học còn phải soi gương, vết tích do Bùi Tranh gặm cắn trên cổ vẫn chưa chịu tan hết, cô phải lục tung cả đống đồ mới tìm ra được một lọ kem nền để che lại. Sáng hôm nay uể oải chẳng có chút tinh thần nào, cứ nhìn thấy Bùi Tranh là cô lại nhíu mày khó chịu.

Giáo viên toán đang giảng bài toán lớn về đường conic trên bảng đen, Chử Ngọc theo bản năng liếc mắt nhìn người ngồi bên trái mình.

Bùi Tranh khi nghe giảng bài cũng tỏ ra khá chuyên chú, rất ít khi nói chuyện với bạn học bên cạnh. Chử Ngọc dời ánh mắt đi, bàn tay khẽ che lấy bụng dưới của mình mà xoa xoa, bỗng nhiên nhớ tới lời khuyên của Hàn Nhạn Thời. Hắn ta và Bùi Tranh làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu được Bùi Tranh rốt cuộc là loại người gì. Thâm giao với loại người này, có một vấn đề vô cùng chí mạng không thể nào bỏ qua được:

Ai cũng không thể đoán được giây tiếp theo Bùi Tranh rốt cuộc muốn làm cái quái gì.

Sau khi thi đại học xong, nhất định phải mau chóng đá bay Bùi Tranh đi.

Chử Ngọc thở dài một hơi, rồi nghiêng đầu, đúng lúc đó chuông tan học vang lên. Sử Hiểu Nam ngồi ở phía trước đang bị bài toán lớn về đường conic hành hạ đến mặt mày nhăn nhó, cô là một trong số ít những người trong lớp này muốn tham gia kỳ thi đại học. Bùi Tranh đặt bình giữ nhiệt lên bàn Chử Ngọc, rồi đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại. Điện thoại của trợ lý của đại ca hắn lúc nào cũng trong tình trạng bận máy, hắn nhấc mí mắt liếc nhìn tờ giấy dán đáp án trên tường, đầu dây bên kia bỗng nhiên vang lên giọng nói của người trợ lý.

Sau đó, chiếc di động được chuyển qua.

“A lô, anh à?” Trên hành lang tiếng nói chuyện có chút ầm ĩ, hắn bước về phía trước vài bước: “Chuyện của Triệu Tư Văn xử lý thế nào rồi?”

Trong văn phòng yên tĩnh, Bùi Đình xoa xoa mi tâm. Dính phải một thằng em như Bùi Tranh, hắn cũng không biết đời trước mình đã tạo cái nghiệt gì nữa. Hắn nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc, giọng điệu nhàn nhạt: “Chuyện này cậu không cần phải quan tâm nữa, tôi sẽ xử lý. Nhưng Bùi Tranh, tôi cảnh cáo cậu, loại chuyện này không được phép có lần sau.”

Bùi Tranh “ừ” một tiếng, nhưng giọng điệu nghe qua rõ ràng là không hề để tâm: “Anh à, thật ra em rất muốn làm thịt thằng Triệu Tư Văn, nhưng khổ nỗi bây giờ là xã hội pháp trị mà.”

Giọng hắn bỗng nhiên nhẹ bẫng đi một chút: “Nếu em mà thật sự đánh chết hắn, anh chắc là có thể lo cho em được cái giấy chứng nhận tâm thần kiểu đó nhỉ?”

Bàn tay đang cầm di động của Bùi Đình bỗng nhiên khựng lại, cây bút máy trong tay hắn ấn mạnh xuống tập tài liệu, để lại một dấu mực thật sâu. Nhẫn nhịn vài giây, hắn cười lạnh một tiếng: “Bùi Tranh, tôi có nghĩa vụ gì mà phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn của cậu mãi thế? Nếu cậu không bảo vệ nổi người phụ nữ của mình, thì đừng có gây ra mấy chuyện này nữa.”

Đầu dây bên kia, giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Bùi Tranh dựa lưng vào bức tường trắng, giọng điệu chậm rãi: “Anh à, anh cũng đừng quên, lúc trước vị trí của chị Mộ Miểu cũng là em nói cho anh biết đấy.”

Bùi Đình vừa nghe thấy cái tên đó, cây bút máy trong tay liền dừng lại, đôi mày bỗng nhiên nhíu chặt. Những lời hắn định nói ra đều bị nuốt ngược vào trong, cuối cùng từ môi chỉ bật ra một câu nói lạnh như băng: “Phải không? Hình như lần đầu tiên cậu nói cho tôi vị trí là sai thì phải, hử? Bùi Tranh, cậu muốn giở trò khôn vặt với anh trai mình à, còn non và xanh lắm.”

Giọng Bùi Tranh vẫn lười biếng như cũ: “Anh à, chuyện không có bằng chứng thì đừng có nói bừa. Em chỉ là thấy chị Mộ Miểu ở bên cạnh anh đáng thương quá, nên lúc đi ngang qua nhà anh thì tiện tay nói cho chị ấy biết mật mã cửa thôi. Lúc đó em mới là học sinh trung học mà, học sinh trung học chính là cái tuổi nhiệt tình nhất. Anh giam cầm tự do của chị ấy thì chỉ nhận lại được sự phản cảm của chị ấy thôi, một người phụ nữ không yêu anh, tại sao lại phải cưỡng ép dùng những thủ đoạn như vậy để giữ người ta lại chứ?”

Những lời này dường như đã chạm đến vùng cấm của Bùi Đình, hắn siết chặt cây bút máy trong tay, cười lạnh một tiếng: “Bùi Tranh, cậu muốn nói cái gì?”

“Anh à, em cũng không để anh giúp không công đâu. Anh xử lý tốt chuyện này, em sẽ nói cho anh biết chị Mộ Miểu hiện đang ở đâu,” Giọng Bùi Tranh chậm rãi, nghe có vẻ rất nhàn nhã, “Mấy con chim hoàng yến bây giờ, đều thích trốn ra nước ngoài cả rồi.”

Bùi Tranh vốn không giỏi việc giao dịch với anh trai mình, bởi vì loại chuyện này quá phiền phức, hắn ghét tất cả những việc gì trông có vẻ phiền toái. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Chử Ngọc, thì hắn có đấu trí một chút với đại ca nhà mình cũng chẳng sao. Bùi Tranh day day sau gáy, rồi ngửa đầu nhìn lên trần nhà: “Còn một điều kiện nữa, em muốn anh tìm chuyên gia ngoại khoa tim mạch giỏi nhất để phẫu thuật cho Chử Ngọc. Anh làm được thì em sẽ nói cho anh biết, con vợ trốn chạy của anh đang ở quốc gia nào.”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3