GLMB - CHƯƠNG 44
Màn đêm buông xuống, người đàn ông trên sô pha đứng dậy, quăng chiếc ipad lên bàn. Bùi Tranh vừa đưa Chử Ngọc về nhà xong liền đến thẳng công ty, chỉ tiếc là Bùi Đình, anh trai hắn, đang mở họp. Cuộc họp kéo dài lê thê đến tận sáu giờ đồng hồ, hắn vừa mới cầm ly nước lên, người ngoài cửa đã đẩy cửa bước vào. Bùi Đình vận bộ tây trang phẳng phiu, ngay giây đầu tiên bước vào phòng đã phóng một cái nhìn lạnh lùng về phía đứa em trai của mình.
Bùi Tranh ngược lại chỉ mỉm cười, đẩy chiếc ipad về phía anh ta, giọng điệu không một chút do dự: “Australia, bán đảo Mornington. Chị Mộ Miểu đang làm việc ở một vườn nho, thỉnh thoảng còn kiêm luôn chân chạy việc ở một nhà nghỉ ven biển. Rời xa anh rồi, ngày tháng của chị ấy coi bộ tốt đẹp ra phết. Anh à, lúc trước anh đối xử với chị ấy tệ đến mức nào vậy?”
Bùi Đình không thèm đáp lại, chỉ lướt xem những tấm ảnh trên ipad, hắn ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ảnh rất lâu. Bùi Tranh thấy sắc mặt anh trai mình khẽ giãn ra một chút, sau đó cả văn phòng chìm vào một khoảng lặng kéo dài. Bùi Đình đặt chiếc ipad xuống bàn, giọng điệu lại trở về vẻ lạnh nhạt thường thấy: “Cậu làm sao biết được vị trí của cô ấy?”
“Chị ấy từng gửi mail hỏi em về chuyện học hành, em tiện tay cho người theo dõi địa chỉ IP một chút,” Bùi Tranh ngước mắt lên, “Đương nhiên, bán đứng tung tích của chị ấy cho anh là em không phúc hậu rồi. Nhưng chuyện em quan tâm nhất bây giờ là bạn gái của em, đại ca, dùng cái này để trao đổi với anh, chắc là đủ tư cách nhỉ?”
Bùi Đình nhìn hắn chăm chăm, vẻ mặt vô cảm: “Tôi dựa vào cái gì mà tin lời cậu?”
Bùi Tranh ra vẻ như rất hiểu người anh trai này của mình, gật gật đầu: “Anh à, anh cũng có thể chọn không tin, chỉ cần anh dám cược thôi.”
Lần đầu tiên trong đời, Bùi Đình không nói được một lời nào khi đối mặt với đứa em trai của mình. Cho dù bình thường hắn ta với tư cách là đại ca có chửi mắng thẳng mặt thằng em một trận cũng chẳng sao, nhưng hiện tại lại không thể làm như vậy được nữa. Nhìn thấy một người đã biến mất bốn năm trời đột nhiên xuất hiện trở lại, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, hắn ta cũng sẽ thử. Hắn cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình, dời tầm nhìn khỏi những tấm ảnh: “Tôi sẽ cho người đi điều tra xem lời cậu nói có phải thật không. Bùi Tranh, hy vọng đây là lần cuối cùng cậu lừa tôi.”
Hắn ta thì thầm vài câu với trợ lý đứng bên cạnh, người trợ lý như nhớ ra điều gì đó, cũng cúi đầu nói nhỏ vài câu với hắn. Bùi Tranh tỏ vẻ rất hứng thú nhìn hai người họ, rồi nhướng mày: “Đại ca, anh không định nghĩ đến Lương Cảnh Chi đấy chứ? Em thấy vòng bạn bè của hắn hình như đúng là đang ở Australia, chắc là đi nghỉ phép. Nhưng con người đó thì anh biết rồi đấy, một thằng tâm thần. Anh mà đi hỏi thăm tin tức người ta từ chỗ hắn, hắn chỉ có nước dụ dỗ chị dâu của em về tay hắn thôi.”
Sắc mặt Bùi Đình bởi vì hai chữ “chị dâu” mà có một sự hòa hoãn vô cùng vi diệu, hắn ngẩng đầu liếc nhìn em trai mình một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi đương nhiên sẽ không tìm một thằng em trời đánh chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh trai mình như cậu. Chuyện này tôi sẽ xác minh rồi mới xử lý, cậu về nhà đi.”
Bùi Tranh chẳng thèm để ý đến những lời đánh giá của Bùi Đình về mình, chỉ chống tay lên bàn nhìn anh ta: “Anh à, anh có biết tại sao lại để chị dâu chạy thoát không?”
“Trong lúc xác minh nhỡ chị ấy chạy mất thì làm sao? Cứ chờ với đợi thì kết quả chỉ có thêm biến cố mà thôi. Lúc trước anh không cho lắp thêm vài cái khóa vào biệt thự, cũng chẳng thèm lưu lại đủ vệ sĩ, cho nên chị dâu mới chạy thoát dễ dàng như vậy. Nếu ngay từ đầu anh dùng thủ đoạn cứng rắn hơn một chút, thì cũng đâu đến nỗi bốn năm nay phải phòng không gối chiếc thế này,” Bùi Tranh đứng dậy, “Em đi đây, đừng quên chuyện của em đấy.”
Khu chung cư Chử Ngọc ở cứ đến tối là lại trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Tiếng người trong quán nhậu đêm huyên náo, mấy quán ăn vặt ven đường cũng không ít khách. Bốn phía ầm ĩ, trên mặt ngõ hẻm còn rải rác vài tấm card quảng cáo mại dâm nhỏ xíu. Trong con ngõ nhỏ hẹp, từng chuỗi đèn màu lục tục sáng lên, một gã đàn ông đang co đầu rụt cổ thấy hắn dừng bước, liền lén lút thử nhét một tấm card vào ngực hắn: “Cậu em, đến……”
“Cút.”
Bùi Tranh đầu cũng không thèm ngẩng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mà hất tay gã kia ra, rồi đi thẳng lên cầu thang tối tăm, chật hẹp. Không biết vì sao, hôm nay số đàn ông ra vào tòa chung cư này lại đông một cách lạ thường, hắn quét mắt nhìn xuống dưới một lượt, sau đó nhíu mày nhìn về phía gã đàn ông trung niên đang đứng trước cửa nhà Chử Ngọc, cố gắng vặn tay nắm cửa: “Đang làm gì đấy?”
Gã đàn ông trung niên đột nhiên giật bắn mình, vẻ mặt lúng túng mà đảo mắt nhìn quanh: “Tìm người, tôi tìm người.”
Chử Ngọc ở bên trong nghe thấy tiếng động, đã hé cửa ra một khe nhỏ. Bùi Tranh ba bước thành hai lao lên cầu thang, một tay đẩy mạnh cửa đóng sập lại, chắn Chử Ngọc đang định bước ra vào phía sau. Tay hắn vịn chặt lấy tay nắm cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua gã đàn ông đang chột dạ đến mức mồ hôi nhễ nhại trước mặt: “Tìm ai?”
Gã đàn ông trung niên cúi nhìn điện thoại, rồi lại liếc qua số nhà, lẩm bẩm một câu gì đó không rõ rồi cười hề hề xoay người bỏ đi.
Bùi Tranh nhìn gã ta loạng choạng đi xuống lầu, rồi cúi xuống nhặt lấy tấm card nhỏ gã vừa làm rơi, sau đó trực tiếp vặn cửa đi vào. Chử Ngọc có chút giật mình, vừa định hỏi sao hắn lại đột nhiên đến, Bùi Tranh đã ôm lấy cô đi thẳng vào trong phòng. Bước chân hắn rất nhanh, giọng điệu chắc nịch: “Thu dọn đồ đạc đi, tối nay sang nhà tôi ở. Tuần này cứ ở tạm nhà tôi đã, khi nào mẹ cậu về rồi tính sau.”
“Sao… Sao vậy cậu?”
Chử Ngọc nghe giọng hắn lạnh lùng, cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, rồi ngay sau đó, một tấm card nhỏ đã được nhét vào tay cô.
Bùi Tranh đi vào phòng ngủ của cô, xách theo túi đồ vệ sinh cá nhân, rồi lấy nội y của cô gấp lại bỏ vào: “Tòa nhà này của các người chắc chắn có người đang hành nghề mại dâm, đây là thứ tôi vừa nhặt được ở cửa. Bọn họ có lẽ đã cố ý điền sai địa chỉ, để phòng bị công an quét bắt. Chử Ngọc, cậu không thể ở đây được nữa, đi với tôi.”
Chử Ngọc nhìn những thông tin trần trụi trên tấm card nhỏ, khẽ nhíu mày: “Tòa nhà này của chúng tôi ——”
“Còn nữa, Chử Ngọc. Cậu với bà nội, hai phụ nữ ở nhà, không hỏi rõ người bên ngoài là ai sao lại có thể mở cửa?” Bùi Tranh dừng động tác lại, khom lưng nhìn thẳng vào cô, trong giọng nói có thêm một tia cảm xúc khó tả, “Chử Ngọc, tôi đã nói với cậu chắc cũng phải mười lần rồi, khi ở nhà một mình hoặc chỉ có bà nội, tuyệt đối không được mở cửa cho bất kỳ người lạ nào, cho dù đó là hàng xóm nam giới đã quen biết cũng không được, cậu muốn làm tôi tức chết phải không?”
Nhận xét
Đăng nhận xét