GLMB - CHƯƠNG 45
Chử Ngọc rụt cổ lại: “Hôm nay tôi quên mất.”
Bùi Tranh thở dài, dang tay ôm cô vào lòng. Chử Ngọc vào phòng để lại một mảnh giấy cho bà nội, rồi thu dọn đồ đạc theo Bùi Tranh về nhà anh. Hai ngày nay, sau khi tan học về, cô đúng là thỉnh thoảng thấy vài gương mặt lạ lẫm xuất hiện trong tòa nhà, nhưng khu này vốn dĩ dân cư qua lại đông đúc, nên cô cũng không đặc biệt để tâm.
Cửa vừa mở ra, Nhạc Hỉ đã từ trong phòng khách lao tới.
Chử Ngọc ngồi xổm xuống vuốt ve con chó, mới xoa được hai cái đã cùng nó chạy tót vào phòng khách. Bùi Tranh liếc nhìn vào phòng khách một cái, rồi đi thay một bộ đồ mặc ở nhà. Trong tủ lạnh còn hai miếng bít tết nguyên bản, hắn đi vào bếp, thuần thục nổi lửa nấu nướng. Chử Ngọc thích ăn thịt bò và tôm, chỉ tiếc là tủ lạnh chỉ còn tôm đông lạnh mua từ hôm qua. Hắn xử lý qua loa đám tôm cho sạch sẽ, chiên xong bít tết lại làm thêm một món tôm hấp dầu tỏi.
Lúc đầu Chử Ngọc còn không để ý xem hắn đang làm gì, mãi cho đến khi ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn.
Bùi Tranh bưng hai chiếc đĩa đặt lên bàn trong phòng khách, rồi ngồi xuống sô pha, đưa đũa cho cô: “Đói bụng không?”
Sức ăn của Chử Ngọc xưa nay vẫn không lớn, dù sao có gì ăn nấy, không có thì đành chịu đói. Cô nhận lấy đôi đũa, cúi đầu, quả thật không ngờ Bùi Tranh lại còn biết nấu cơm: “Cậu cũng biết nấu cơm cơ à?”
“Mấy món đơn giản thì tôi đều làm được,” Bùi Tranh đeo bao tay bóc tôm, “Hồi ở Mỹ thỉnh thoảng tôi cũng tự nấu.”
Chử Ngọc bỗng nhiên ý thức được rằng, tuy mình và hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ thể xác thân mật, nhưng thực tế lại chẳng hiểu gì về hắn cả. Tính cách của Bùi Tranh thật sự là thay đổi khôn lường, nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, Bùi Tranh hình như là một kẻ lạnh lùng đến tận xương tủy.
Nhưng dù cảm nhận được điều này, cô cũng sẽ không bao giờ nói ra.
Bùi Tranh gắp con tôm vừa bóc xong đặt vào đĩa của cô, rồi dùng chân khều Nhạc Hỉ ra xa. Con chó này cứ thấy Chử Ngọc là lại muốn bổ nhào lên người cô, đến ăn cơm cũng không được yên ổn. Hắn gạt bộ dao nĩa vướng víu sang một bên, rồi tiện tay gắp một con tôm đút vào miệng cô: “Bít tết cứ dùng đũa mà ăn, dùng nĩa lằng nhằng.”
Từ phía hắn nhìn sang, đường cong nơi sống lưng Chử Ngọc ẩn hiện dưới lớp áo thun dài tay trông thật đẹp mắt, phần cổ áo rộng để lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng nõn. Cô đang im lặng ăn con tôm hắn vừa bóc, hàng mi dài như cánh bướm khẽ chớp lên rồi lại hạ xuống. Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi đưa cho cô một ly nước: “Ngon không?”
Chử Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, gật gật.
Chử Ngọc không nói nhiều, nhưng mỗi lần ăn được món ngon, đôi mắt đều sáng lấp lánh. Bùi Tranh nhìn mà tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên, hắn vươn tay vòng qua eo cô, kéo sát lại gần hơn, giọng điệu đầy ẩn ý kiên nhẫn: “Chử Ngọc, ở lại nhà tôi đến khi thi đại học xong đi? Bài nào cậu không biết làm tôi có thể giảng miễn phí, mà tôi còn nấu ăn ngon nữa. Cậu thấy sao?”
Chử Ngọc ngửi thấy vài tia âm mưu trong không khí, nhưng khổ nỗi Bùi Tranh lại nói năng quá kín kẽ, không chê vào đâu được. Cô do dự vài giây, nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi mới mở lời: “Không được làm mỗi ngày đâu, mai tôi còn phải đi học, sẽ mệt lắm.”
Bàn tay đang bóc tôm của Bùi Tranh khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hình tượng của tôi trong lòng cậu tệ đến thế à?”
Chử Ngọc không muốn đôi co với hắn, cứ nhắc đến loại chuyện này là cô lại có chút e lệ, hoàn toàn không thể so bì với cái mặt dày như tường thành của Bùi Tranh được. Cô nhanh chóng ăn hết phần bít tết và rau củ trong đĩa, rồi đeo bao tay, bóc nốt con tôm cuối cùng nhét thẳng vào miệng hắn: “Tôi ăn xong rồi, đi tắm trước đây. Còn nữa, tối nay không làm, mai có tiết toán.”
Bùi Tranh nhướng mày nhìn cô đi về phía phòng tắm, rồi cúi xuống dọn dẹp đĩa trên bàn. Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột quá, Bùi Tranh còn chưa kịp chuẩn bị đồ ngủ cho Chử Ngọc. Hắn đi đến ngoài cửa phòng tắm gõ gõ vài cái, rồi đưa chiếc áo thun sạch sẽ của mình vào trong. Thân thể Chử Ngọc ở bên trong khẽ lách qua một chút, một bàn tay thò ra, nhanh như chớp giật lấy chiếc áo từ tay hắn, sau đó “rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.
Bùi Tranh khẽ cười một tiếng, rồi đi sang phòng tắm khác tắm rửa. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Bùi Tranh nhìn cái tên Bùi Đình hiện trên màn hình, cũng không vội vàng bắt máy, cứ đủng đỉnh tắm rửa xong xuôi mới vừa lau tóc vừa gọi lại. Kẻ đánh mất vợ đâu phải là hắn, hắn việc gì phải vội. Bùi Tranh đi vào phòng ngủ, nhìn Chử Ngọc đã trốn kỹ trong chăn, rồi chờ điện thoại được kết nối.
“A lô?”
“Bùi Tranh.” Giọng nói bên kia trầm thấp, bình tĩnh.
“Rất vui vì lần này cậu không lừa tôi.”
Bùi Tranh đã sớm quen với kiểu nói chuyện này của Bùi Đình, hắn tốc chăn leo lên giường, một tay kéo Chử Ngọc vào lòng: “Anh à, thái độ của anh với em vẫn nên tốt hơn một chút thì hơn, em biết chị Mộ Miểu làm việc ở vườn nho cụ thể nào. Em không vội, người chơi trò biến mất đâu phải bạn gái em.”
Hắn ôm lấy vai Chử Ngọc, cúi đầu nhìn những lọn tóc còn ẩm ướt trên trán cô: “Em nói có đúng không, đại ca?”
Bùi Đình ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, mối liên kết huyết thống mách bảo hắn rằng Bùi Tranh chắc chắn còn có điều kiện khác muốn đưa ra. Hắn chờ đợi thằng em mình mở miệng, còn Bùi Tranh thì lại như vừa hôn lên thứ gì đó, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng động đầy ái muội. Tay hắn luồn vào bên trong chiếc áo thun rộng thùng thình của Chử Ngọc, giọng điệu lười biếng, tản mạn: “Lát nữa em gửi cho anh cái địa chỉ, anh cho lão Chu dẫn người đi càn quét ổ mại dâm. Đại ca, tố giác hành vi phạm pháp là việc nên làm của mỗi công dân, anh không chỉ giúp em, mà còn đang góp phần làm trong sạch xã hội đấy.”
Nhận xét
Đăng nhận xét