GLMB - CHƯƠNG 48

 “Chử Ngọc, tôi hối hận cái ngày hôm đó ở trong xe đã nói cho hắn biết cậu đang ở trên phố đi bộ.”

Giọng Hàn Nhạn Thời nhẹ đi rất nhiều, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Bùi Tranh đang ở trên sân bóng. Chử Ngọc khẽ nhíu mày, vừa định nói gì đó, thì Sử Hiểu Nam và Bảo Văn đã từ một phía khác của khán đài đi tới. Hàn Nhạn Thời tự giác lui ra, nhường vị trí lại cho ba cô gái: “Các cậu nói chuyện đi, tôi đi lấy thêm mấy chai nước.”

Sử Hiểu Nam vừa mới đánh bóng chuyền xong, thở không ra hơi mà dùng tay quạt lấy quạt để. Bình giữ nhiệt của Chử Ngọc đựng nước táo đỏ hồng sâm, Sử Hiểu Nam liếc nhìn vào trong ly một cái, rồi lại đánh giá khuôn mặt Chử Ngọc: “Chử Ngọc, tớ cảm thấy gần đây sắc mặt cậu tốt hơn hẳn ấy, lần này đến kỳ hình như cậu cũng không bị đau dữ dội như trước nữa.”

Chử Ngọc gần đây ăn ngon uống tốt, cũng không bị cảm lạnh, cho nên lần này đến kỳ đúng là không bị hành hạ khổ sở như trước nữa. Sức khỏe của cô không tốt, mỗi lần đến kỳ thường xuyên đau đến mức muốn nôn mửa, thậm chí cả người đều phát run. Có lẽ vì gần đây được ăn no mặc ấm, nên lần này bụng chỉ hơi nhói đau âm ỉ một lúc, không có cảm giác đau đớn quá nghiêm trọng.

Bảo Văn vẫn còn đang dùng điện thoại di động lướt xem bình luận, ngón tay cô dừng lại ở một bình luận, rồi hút một ngụm sữa từ hộp giấy: “Vãi chưởng, sao lại còn có người nói Bùi Tranh là vì tranh giành cậu với Triệu Tư Văn nên mới bắt nạt nó ở trường, cái này thì liên quan gì đến nhau chứ? Còn nói cái gì mà nhà Bùi Tranh quyên góp cho trường mấy trăm vạn, sau đó túm Triệu Tư Văn vào nhà vệ sinh nam đánh cho một trận rồi ép nó nghỉ học ——”

“Cái này thì cũng quá đáng thật,” Sử Hiểu Nam tỏ vẻ bó tay, “Chử Ngọc, Bùi Tranh không định làm sáng tỏ mấy chuyện này sao?”

Chử Ngọc cũng không thể nói rằng đến giờ cô vẫn chưa hề trao đổi với Bùi Tranh về chuyện này, hắn ta trông có vẻ hoàn toàn không thèm để tâm đến mấy lời đồn đại đó. Nhưng lúc trước Bùi Tranh đúng là vì cứu cô nên mới đánh Triệu Tư Văn một trận, cũng là để trút giận cho mấy cô gái bị hại khác. Sau này cô có nghe Hàn Nhạn Thời nhắc qua một lần, chuyện Triệu Tư Văn thôi học chắc chắn là ván đã đóng thuyền rồi. Nhưng không hiểu vì sao bây giờ dư luận lại biến thành Bùi Tranh bắt nạt Triệu Tư Văn ở trường, cô uống một ngụm canh táo đỏ, rồi gật gật đầu: “Hắn có lẽ cảm thấy mấy lời đồn đó không có gì đáng để ý, chiều nay tan học tớ sẽ hỏi hắn xem phải làm thế nào.”

“Cậu đừng nói chứ, cái tính cách này của Bùi Tranh tớ đúng là ngưỡng mộ thật đấy,” Sử Hiểu Nam ngả người ra sau, dựa vào khán đài, “Miệng lưỡi thiên hạ đúng là không đáng để bận tâm mà.”

Hàn Nhạn Thời đã từ cửa sân vận động cầm ba chai nước quay lại, ném cho Bảo Văn và Sử Hiểu Nam mỗi người một chai, rồi ngồi xuống ở phía bên kia của Chử Ngọc. Hắn nghe Sử Hiểu Nam nói, không khỏi cười một tiếng: “Đạo của người quân tử, ví như đi xa ắt phải từ nơi gần, ví như lên cao ắt phải từ nơi thấp. Nhưng hai loại cảm xúc này đều tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở trên người hắn được, Bùi Tranh không thèm để ý chủ yếu là vì hắn cảm thấy chuyện của người khác thì không liên quan gì đến hắn cả.”

Trên sân bóng rổ lại truyền đến một tiếng hò reo, chắc là Bùi Tranh lại vừa ghi thêm một bàn thắng.

Sử Hiểu Nam nghe Hàn Nhạn Thời nói, không nhịn được mà nhướng mày: “Không đúng đâu Hàn Nhạn Thời, cậu không phải là anh em tốt của Bùi Tranh sao, sao lại nói xấu  sau lưng như vậy chứ?”

Khóe môi Hàn Nhạn Thời khẽ nhếch lên: “Ngay cả trước mặt nó tôi cũng nói như vậy thôi.”

Bảo Văn ở một bên chống cằm nhìn hắn: “Tớ cảm giác cậu biết nội tình gì đó đúng không, cho bọn tớ hóng hớt một chút đi, Bùi Tranh với Triệu Tư Văn rốt cuộc có ân oán gì thế?”

Hàn Nhạn Thời nhún vai, ra hiệu cho các cô hỏi Chử Ngọc: “Các cậu hỏi Chử Ngọc đi, tôi không tiện nói mấy chuyện này lắm. Bùi Tranh tuy thỉnh thoảng hay phát bệnh, nhưng cũng không đến mức túm bạn học vào nhà vệ sinh để bắt nạt đâu. Còn những chuyện khác, nếu nhà trường muốn công bố thì sẽ công bố, nhà trường mà muốn giấu nhẹm đi thì chúng ta cũng không thể nói quá nhiều được.”

Bảo Văn và Sử Hiểu Nam càng thêm tò mò, nhưng Chử Ngọc không muốn nói thì các cô cũng sẽ không hỏi nhiều thêm nữa. Sau khi tiết thể dục kết thúc, cả buổi chiều Chử Ngọc đều cảm thấy tâm thần bất định, mãi cho đến lúc tan học buổi chiều, cô thu dọn đồ đạc xong xuôi mới phát hiện ra Bùi Tranh đang đứng ở cửa phòng học đợi mình. Những bạn học đi ngang qua hắn trên hành lang đều vội vàng tăng tốc bước chân rồi nhanh chóng tránh đi, trong lòng cô cảm thấy có chút hụt hẫng, bước ra một bước rồi mới ngẩng đầu nhìn lên gương mặt hắn.

Bùi Tranh đang nhắn tin cho ai đó, chiếc áo khoác đồng phục vắt trên khuỷu tay, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen. Ánh hoàng hôn từ khung cửa sổ lớn trên hành lang chiếu vào, làm dịu đi những đường nét trên ngũ quan của hắn. Ý thức được có người đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn bị ánh hoàng hôn che phủ rồi lại khẽ lay động một chút, hắn vươn tay nhấc quai đeo cặp sách trên vai cô lên.

Chử Ngọc vội vàng dời tầm mắt đi, rồi đẩy tay hắn ra: “Đi thôi.”

Nhà Bùi Tranh cách trường không xa, đi bộ là có thể đến được.

Chử Ngọc đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải rằng trong phạm vi 200 mét của trường học, không được phép nắm tay cô, cũng không được làm bất kỳ hành động thân mật nào. Bùi Tranh đi theo sau cô, ánh mắt cứ dán chặt vào phần gấu váy đồng phục của cô. Váy đồng phục đều dài quá đầu gối, đôi tất chân của Chử Ngọc có hơi bị xù lông một chút, nhưng đôi giày thể thao màu trắng lại được giặt giũ rất sạch sẽ. Hắn đi phía sau nhìn lọn tóc đuôi ngựa của cô khẽ đung đưa, đến trước ngã tư đường thì đi lên bên cạnh cô, rồi nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng.

“Qua 200 mét rồi.”

Chử Ngọc không nói gì, nhưng cũng không rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt ra. Ngón tay cô khẽ cử động, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay hắn.

“Bùi Tranh, cậu vẫn nên tìm một cơ hội để làm sáng tỏ chuyện này đi. Tuy sắp tốt nghiệp rồi, nhưng chuyện bắt nạt ở trường học kiểu này ——” Chử Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, “Sẽ càng ngày càng bị đồn đại rộng hơn đấy.”

Bùi Tranh đang dùng tay trái nhắn tin cho Bùi Đình, nghe vậy liền tắt màn hình điện thoại di động.

“Chử Ngọc, mấy lời này cho dù có truyền đến tận Thái Bình Dương thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu.” Bùi Tranh ôm lấy vai cô, giọng điệu rất nhạt, rồi bỗng nhiên cúi đầu nhìn cô.

“Tôi càng tò mò hơn là cái  thằng Hàn Nhạn Thời kia  đã nói gì với cậu lúc ở trên khán đài ấy,” Hắn dừng bước chân lại, khom lưng nhìn cô, “Nó đã nói xấu tôi bao nhiêu điều rồi, nói cho tôi nghe thử xem nào?”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 3

GLMB - CHƯƠNG 4