GLMB - CHƯƠNG 49

 Chử Ngọc lắc đầu như cái trống bỏi, xoay người đẩy tay hắn ra: “Không có.”

Chử Ngọc ngày thường cảm xúc ít khi dao động lớn, biểu hiện như vậy quả thực là đem hai chữ "chột dạ" viết thẳng lên mặt. Bùi Tranh cũng không vội vàng đuổi theo, cứ đi theo sau cô, đủng đỉnh mà bước. Đèn đỏ ở ngã tư phía trước lại một lần nữa sáng lên, Chử Ngọc đứng trên bậc thềm, siết chặt quai đeo cặp sách, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

“Đi qua cửa hàng thú cưng của Tranh trước đã,” Bùi Tranh ôm lấy vai cô, “Chử Ngọc, người khác nói xấu tôi thì tôi không thèm để ý, nhưng nếu là cậu nói thì tôi sẽ có chút đau lòng đấy.”

Chử Ngọc mím môi, mới không thèm tin lời hắn nói. Mười câu Bùi Tranh nói ra thì chỉ có hai câu là có thể tin được, mà hai câu đó thì cũng thường xuyên bị pha trộn thêm nước lã. Cô bị hắn nắm tay kéo rẽ trái, đi chưa đầy 50 mét đã thấy cửa hàng thú cưng đang mở cửa. Nhân viên cửa hàng đang dọn dẹp đám lông mèo và lông chó rụng ở cửa, thấy Bùi Tranh đi tới, vội vàng vươn tay chào hỏi: “Bùi Tranh.”

Người nhân viên cửa hàng trạc chừng 30 tuổi, đang ngậm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn Chử Ngọc đứng bên cạnh hắn: “Bạn gái à?”

“Anh Hàn, chỉ là tôi đơn phương cho rằng cô ấy là bạn gái của tôi thôi.”

Bùi Tranh cười nhạt, dường như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Chử Ngọc “nói xấu hắn”, rồi kéo cô đi vào trong tiệm.

Cửa hàng thú cưng quy mô không nhỏ, mấy cái lồng sắt ở cửa dùng để gửi nuôi đang nhốt vài con chó lớn, vừa thấy có người đi vào liền thi nhau “gâu gâu” sủa ầm lên. Một con chó border collie nhỏ vốn đang nằm bò ở bên trong nghe thấy tiếng Bùi Tranh, lập tức ngồi bật dậy. Nhân viên cửa hàng mở cửa lồng, đeo dây xích cho con chó, con border collie vừa vẫy đuôi vừa hưng phấn bổ nhào vào chân Bùi Tranh, hít hà vài cái rồi ngay lập tức chuyển hướng sang chân Chử Ngọc.

Chử Ngọc cũng không biết tại sao mình lại có duyên với chó đến như vậy, cô nhìn Bùi Tranh cúi đầu, rồi tự mình vươn tay xoa xoa đầu con border collie: “Đây cũng là chó của cậu à?”

Con chó trông cũng chỉ mới chừng bốn tháng tuổi, bụ bẫm đáng yêu vô cùng.

“Ừ, nhặt được ven đường. Bị bệnh care, vừa mới chữa khỏi cách đây không lâu.”

Bùi Tranh khom lưng vuốt ve đầu con chó nhỏ: “Tua Vít, ngồi xuống.”

Con border collie lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cái đuôi vẫn không ngừng ve vẩy, quật lia lịa xuống đất. Chử Ngọc ngồi xổm xuống nhìn qua bụng con chó nhỏ: “Bùi Tranh, nó hình như là con cái. Cậu có thể đặt cho nó một cái tên văn nhã hơn được không, cái tên Tua Vít này ——”

“Nó tự chọn đấy,” Bùi Tranh đưa sợi dây xích vào tay cô, “Lúc phát hiện ra nó, nó đang nằm cạnh một cái tua vít.”

Chử Ngọc sờ mó con chó mãi không thấy chán, cô dắt theo con chó nhỏ rồi nhìn về phía chiếc lồng sắt nhỏ đặt trên quầy bên cạnh. Bệnh viện thú cưng lớn bây giờ bệnh nhân đến đủ loại, từ mèo chó cho đến gà vịt ngỗng cá đều có. Nhân viên cửa hàng treo một cái nhãn lên lồng sắt, Chử Ngọc vừa nhìn đã thấy trên đó viết một cái tên tiếng Anh: Annie.

“……” Chử Ngọc ngẩng đầu, “Nó không phải là một con hamster đấy chứ?”

“Đúng vậy, chủ nhân mua nó hết 25 tệ, chữa bệnh hết 8700 tệ,” Nhân viên cửa hàng dụi tắt điếu thuốc, “Sắp được xuất viện rồi.”

Bùi Tranh thu dọn xong đống thức ăn cho chó ở một bên, rồi nắm lấy tay Chử Ngọc kéo ra ngoài: “Anh Hàn, em đi trước đây.”

“Được rồi, cậu tiện thể dặn dò thằng Nhạn Tử tối mai về nhà ăn cơm một tiếng nhé,” Nhân viên cửa hàng ngáp một cái, “Cả ngày trời cũng không thèm về nhà, toàn bị cậu dạy hư hết cả.”

Chử Ngọc một tay dắt Tua Vít, một tay còn phải bị Bùi Tranh nắm lấy. Cô khẽ cử động cổ tay, rồi nghiêng đầu nhìn sang mặt hắn: “Anh ấy là họ hàng của Hàn Nhạn Thời sao cậu?”

Bùi Tranh cúi đầu, ý tứ không rõ ràng mà liếc nhìn cô một cái. Chử Ngọc cũng không biết hắn rốt cuộc đang để bụng chuyện gì, vừa định nói một câu thì đã thấy hắn quay đầu đi, giọng nói lạnh đi vài phần: “Anh hai của Hàn Nhạn Thời, bệnh viện thú cưng này là của anh ấy mở. Chử Ngọc, cậu đối với chuyện của tôi thì một chút hứng thú cũng không có, nhưng đối với một kẻ họ Hàn thì lại tò mò ra phết nhỉ.”

“……”

Hai người đi vào thang máy của tiểu khu, thang máy đi lên, Bùi Tranh quẹt thẻ rồi mở cửa phòng. Hắn nhốt Tua Vít vào lồng sắt, rồi không nói một lời mà đi vào phòng bếp đeo tạp dề vào, rửa tay xong xuôi liền bắt đầu thái táo đỏ. Chử Ngọc thở dài một hơi, do dự một lúc rồi đi đến cửa phòng bếp. Bùi Tranh đã cho táo đỏ và nấm tuyết vào nồi nấu, thân hình cao lớn che khuất khung cửa sổ phía trước, nghe thấy tiếng cô bước vào cũng chỉ nhàn nhạt quay đầu nhìn ra phía hoàng hôn bên ngoài.

“Cậu gọi anh ấy là anh Hàn, nên tôi mới hỏi thêm một câu thôi. Hơn nữa tôi quan tâm đến chuyện của cậu bảo cậu đi làm sáng tỏ, thì cậu lại nói không cần,” Chử Ngọc đi đến bên cạnh hắn, chạm nhẹ vào phần cổ tay áo hoodie đang được xắn lên của hắn, “Cậu chỉ vì chút chuyện đó mà cũng giận dỗi, đúng là đồ hẹp hòi.”

Bùi Tranh nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, khóe môi rõ ràng đã cong lên một chút, nhưng lúc cúi đầu xuống thì thần sắc vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Hắn dùng thìa khuấy nấm tuyết và táo đỏ trong nồi, hàng mi cụp xuống: “Chử Ngọc, không cần phải dỗ tôi. Tôi biết tôi không bằng được tên thanh mai trúc mã Hà Triều Thanh gì đó của cậu, cũng không bằng được một Hàn Nhạn Thời dịu dàng chu đáo.”

“Bùi Tranh ——” Chử Ngọc hít một hơi thật sâu, “Cậu nói chuyện có lý một chút được không?”

Cô còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại nghĩ đến những lời chỉ trích mà hắn đã phải chịu ở trường, giọng nói không khỏi nhỏ đi rất nhiều. Cô làm sao mà biết được Bùi Tranh lại bắt đầu ghen tuông từ lúc nào, cái gì cũng ghen một chút được, thật không thể hiểu nổi. Chử Ngọc cau mày xoay người, giọng nói rầu rĩ: “Thôi bỏ đi, tôi đi cho Nhạc Hỉ ăn cơm đây.”

Bùi Tranh bưng bát canh nấm tuyết táo đỏ đã nấu xong đặt lên bàn, rồi cởi tạp dề đi ra phòng khách. Chử Ngọc đang cho chó ăn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người bên cạnh đang cởi chiếc áo hoodie ra. Bùi Tranh cao hơn cô rất nhiều, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc. Hắn vừa cởi áo hoodie, vừa tháo thắt lưng quần ra. Chử Ngọc cố gắng nhẫn nhịn, rồi che một bên mắt lại: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Tắm rửa.”

Bùi Tranh khom lưng nhìn cô, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống một quãng: “Làm tình.”


Truyện sẽ bắt đầu tính phí và set private kể từ chương 50!!

Vui lòng liên hệ QuynhThu để được hướng dẫn.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 3

GLMB - CHƯƠNG 4