GLMB - CHƯƠNG 5
Lồng ngực rắn chắc của Bùi Tranh hứng trọn cú đấy không mấy mạnh mẽ của cô. Tay trái đang giữ eo cô đột nhiên siết chặt lại, ôm cô vào lòng. Khoái cảm mãnh liệt sắp sửa bùng nổ khiến anh cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai cô, ép cô phải nhìn xuống thứ đang nằm trong lòng bàn tay mình: "Chử Ngọc, ngay ngày đầu tiên chuyển trường, tôi đã muốn cho cậu xem tôi như thế này rồi. Mấy ngày nay, lúc tự mình giải quyết, tôi vẫn luôn tự hỏi liệu cậu có mềm mại như tôi tưởng tượng không."
Anh thở hổn hển, lòng bàn tay đưa về phía trước, nắm lấy cổ tay cô, ép bàn tay nhỏ bé ấy phải nắm lấy dương vật của mình: "Cậu không chỉ yếu đuối, mà phía dưới cũng rất mềm."
Hai tai Chử Ngọc như muốn nổ tung. Cô không thể hiểu nổi tại sao Bùi Tranh có thể thốt ra những lời lẽ không biết xấu hổ và thô tục như vậy một cách thản nhiên đến thế. Tay cô cố gắng giãy giụa rụt về, nhưng dương vật đang dán chặt vào lòng bàn tay cô lại đột ngột cọ xát thêm vài cái. Anh khẽ rên lên một tiếng, dòng dịch trắng đục, đặc sệt thoáng chốc phun trào, bắn đầy lên những ngón tay và lòng bàn tay cô.
Chử Ngọc ngơ ngác nhìn thứ chất lỏng sền sệt trên tay mình, giây tiếp theo, cơ thể cô đã bị anh kéo lại, ôm chặt vào lòng. Bùi Tranh thong thả rút mấy tờ khăn ướt đặt bên cạnh ra, cẩn thận tách từng ngón tay cô ra, lau sạch sẽ. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Chử Ngọc là anh lại không kiềm chế được ham muốn muốn liếm cô. Anh khẽ nhíu mày vì bực bội, đoạn rút thêm khăn giấy, lau đi phần hạ thể dính nhớp của cô.
Cô quá gầy, trông như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất. Phải tìm cách bồi bổ cho cô tốt hơn một chút mới được.
Bùi Tranh cầm lấy chiếc váy ngủ đặt bên gối, nhẹ nhàng mặc vào cho cô, rồi kéo khóa chiếc quần jean của mình lên. Nếu còn tiếp tục dây dưa, anh chắc chắn sẽ giày vò cô đến tận tối mất, mà cơ thể này của Chử Ngọc rõ ràng không thể chịu đựng nổi. Anh quét mắt nhìn quanh phòng một lượt, rồi ngồi lại xuống mép giường, đưa cốc nước ấm đến bên môi cô.
Chử Ngọc ngước lên nhìn anh, bàn tay vẫn nắm chặt lấy góc chăn, đôi mắt hoe đỏ.
Bùi Tranh thoáng chút khựng lại, anh dịch người ngồi sát về phía cô hơn một chút.
"Cậu đừng khóc," anh cau mày, bàn tay có vẻ hơi cứng ngắc, vụng về, "Lần sau... tôi sẽ nhẹ một chút."
Chử Ngọc hoàn toàn không để ý đến lời anh nói nữa. Cô ném lại một chữ "Cút" rồi lập tức chui sâu vào trong chăn. Nhưng dường như như vậy vẫn chưa đủ hả giận, cô sửa lại chiếc váy ngủ cho ngay ngắn, rồi bước xuống giường, nắm lấy cổ tay Bùi Tranh, đẩy anh ra phía cửa. Bùi Tranh cũng ngoan ngoãn phối hợp đi ra ngoài, anh vừa mặc lại chiếc áo hoodie vừa bị cô đẩy về phía trước. Cánh cửa vừa mở ra đã thấy Hàn Nhạn Thời đứng đợi sẵn tự lúc nào. Hắn liếc nhanh qua đôi môi sưng đỏ của Chử Ngọc, nhưng ánh mắt dò xét của hắn ngay lập tức bị thân hình cao lớn của Bùi Tranh chặn lại.
Anh vừa mặc xong chiếc áo hoodie, cánh cửa phía sau lưng cũng vừa lúc "Rầm" một tiếng đóng sập lại.
"Mày làm cái quái gì vậy?" Hàn Nhạn Thời nghiến răng, giọng đầy vẻ chất vấn, "Mày thật sự đã ——"
"Tao chưa khốn nạn đến mức như mày nghĩ đâu," Bùi Tranh đưa tay vuốt nhẹ lên môi mình, rồi vòng tay ôm lấy vai hắn, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Nhưng bây giờ, Chử Ngọc là người của tao. Nhạn Tử, lời này tao chỉ nói một lần, mày tránh xa cô ấy ra một chút."
Hàn Nhạn Thời trước giờ vốn không có bạn gái, sự chú ý dành cho phái nữ gần như bằng không. Vậy mà hắn chỉ cần gặp Chử Ngọc một lần đã có thể nhớ tên, thậm chí còn nhận ra cô giữa đường. Điều này thực sự khiến Bùi Tranh không thể không cảnh giác.
"Mày nói thế là có ý gì hả? Sợ tao đào góc tường nhà mày chắc?" Hàn Nhạn Thời thụi cho cậu ta một cú vào bụng, cười khẩy đầy chế nhạo, "Tao không có vô lương tâm như mày đâu. Một cô gái đáng thương như vậy mà mày còn dám bá vương ngạnh thượng cung*, mày có còn là người không hả ——"
Hai người đã đi xuống đến cửa tiệm tạp hóa dưới lầu.
"Nhạn tử, tao trả lại câu nói đó cho mày," Bùi Tranh lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh ném cho hắn, rồi tự mình vặn mở một chai khác, "Đều là đàn ông cả, mày cũng đừng có giả vờ đạo mạo trước mặt tao."
Hàn Nhạn Thời nghiến răng ken két, vặn mạnh nắp chai nước: "Tao không có vô liêm sỉ như mày."
Bùi Tranh không thèm để ý đến lời lẽ chỉ trích của hắn, anh cúi đầu, lướt điện thoại tìm kiếm nhà hàng gần nhất. Cơ thể Chử Ngọc yếu ớt như vậy, chắc chắn là ăn uống không đầy đủ. Trong thẻ ăn của cô ấy còn tiền không nhỉ? Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Hàn Nhạn Thời: "Hạn mức nạp tiền tối đa một lần cho thẻ ăn của trường mình là bao nhiêu?"
"Đéo biết," Hàn Nhạn Thời chui tọt vào ghế lái, cười lạnh một tiếng, "Mau cút lên xe đi, mưa sắp lớn rồi đấy."
Chú thích: Bá vương ngạnh thượng cung (霸王硬上弓): Thành ngữ TQ, ý chỉ dùng vũ lực cưỡng ép quan hệ tình dục, tương tự như "cưỡng hiếp", "làm bậy".
Nhận xét
Đăng nhận xét