GLMB - CHƯƠNG 6

 Sáng thứ hai, bầu trời vẫn bị mây đen bao phủ. Chử Ngọc cẩn thận đặt túi sữa đậu nành nóng hổi và quả trứng gà luộc vào cặp sách, rời khỏi khu nhà trọ trong thành phố rồi nhanh chóng bắt xe buýt. Thường ngày, cô sẽ đến trường sớm hơn các bạn học khác khoảng hai mươi phút. Thế nhưng, hành vi ác ý của người nào đó đêm qua đã khiến cô mất ngủ gần nửa đêm, thành ra sáng nay cô dậy muộn mất mười phút, suýt nữa thì lỡ mất chuyến xe buýt duy nhất vào giờ đó.

Ngồi trên xe, Chử Ngọc uống cạn túi sữa đậu nành ấm nóng, rồi ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng. Thỉnh thoảng, nếu cảm thấy buồn ngủ không tỉnh táo nổi, cô sẽ ngậm một viên kẹo bạc hà, cảm giác lạnh buốt từ đầu lưỡi lan tỏa khắp cơ thể sẽ giúp cô tỉnh táo hơn khi vào lớp, không bị ngủ gật. Trường Trung học Minh Lễ là một trong những trường trọng điểm lớn nhất và tốt nhất của thành phố. Tuy nhiên, phần lớn học sinh khối 12 trong lớp cô hoặc là đã được tuyển thẳng, hoặc là đã chuẩn bị xong xuôi hồ sơ du học, nên số lượng học sinh thực sự tham gia kỳ thi đại học còn lại rất ít. Trường Minh Lễ không có lớp "hỏa tiễn" theo kiểu truyền thống, bởi vì số lượng học sinh đi du học quá nhiều, chất lượng học sinh còn lại nhìn chung đã cao hơn hẳn các trường khác. Chỉ có một lớp đặc biệt dùng để bồi dưỡng những học sinh có khả năng đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại và các trường top đầu trong khối 985*, số học sinh còn lại sẽ được phân đều vào các lớp khác dựa theo ba mức trình độ cao, trung bình và thấp.

Thành tích của Chử Ngọc trong lớp luôn nằm trong top 5. Ngay cả khi bây giờ nhà trường không công bố bảng điểm công khai, các học sinh vẫn có thể biết được điểm số và thứ hạng của mình ngay sau mỗi kỳ thi. Nghĩ đến kỳ thi sẽ diễn ra sau mười ngày nữa, cô siết chặt quả trứng gà trong tay, bước nhanh vào phòng học. Mọi khi, cô luôn là người đến lớp đầu tiên, nhưng hôm nay cửa phòng học lại mở sẵn.

Chử Ngọc thoáng chút nghi hoặc, cô bước vào từ cửa sau. Vừa mới đặt chân vào được một bước, một quả bóng rổ bất ngờ từ phía kệ để đồ cuối lớp bay thẳng về phía cô. Chử Ngọc vội vàng né người sang một bên, nhưng lại bất ngờ va vào một lồng ngực rắn chắc phía sau. Người phía sau một tay vững vàng đỡ lấy vai cô, tay kia giơ lên gọn gàng bắt lấy quả bóng rổ đang bay tới rồi ném mạnh ngược lại, đoạn nhíu mày nhìn người bên trong: "Hạ Kỳ, mắt cậu để đi đâu đấy?"

Hạ Kỳ, cậu bạn đang đứng gần rèm cửa, vội vàng chạy lên phía trước: "Xin lỗi nhé Chử Ngọc, tớ tưởng là Hiểu Đông, định ném quả bóng dọa cậu ta một chút thôi."

Chử Ngọc lắc đầu, khẽ nói không sao, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đỡ mình.

Tiết trời xuân vẫn còn se lạnh, vậy mà bên trong bộ đồng phục, Bùi Tranh chỉ mặc độc một chiếc áo phông đen ngắn tay. Thấy Chử Ngọc ngẩng đầu nhìn mình, anh khẽ mỉm cười, định đưa tay lên véo má cô. Chử Ngọc như cảm thấy mình vừa gặp phải vận rủi, cô cúi gằm mặt, không nói một lời, nhanh chóng đi về phía trước, tay vẫn cầm quả trứng gà, ngồi xuống vị trí của mình.

Hạ Kỳ tưởng Chử Ngọc giận vì bị dọa, vội vàng bước tới xin lỗi lần nữa: "Chử Ngọc, thật sự xin lỗi cậu nhé, tớ không cố ý đâu. Hay là tan học tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"

Bùi Tranh bước lên, chắn ngay trước mặt Hạ Kỳ, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui, nhíu mày. Chử Ngọc lại lắc đầu từ chối, người ngồi bên phải cô lúc này đã chặn Hạ Kỳ ra phía ngoài bàn học. Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt Chử Ngọc, kéo chiếc ghế trước mặt cô ra, rồi cúi người xuống sát bên cạnh cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Ra đây với tôi một lát."

Chử Ngọc đã suy nghĩ kỹ cả đêm qua, quyết định sẽ vạch rõ ranh giới với đối phương khi ở trường. Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng ẩn chứa sự uy hiếp bên tai, cô khẽ hít vào một hơi, đặt chiếc bút trong tay xuống, bình tĩnh đứng dậy đi theo anh ra khỏi phòng học. Giờ này phần lớn học sinh vẫn chưa đến lớp, hành lang khá vắng vẻ. Họ đi đến cuối hành lang, nơi có một bồn rửa tay nhỏ nhô ra.

Chử Ngọc vừa quay đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, phía sau lưng đã bị một bức tường người chặn lại.

Bùi Tranh đứng sau lưng cô, cúi đầu xuống, nhét chiếc thẻ ăn của mình vào túi áo đồng phục cô: "Buổi trưa ăn nhiều một chút. Buổi tối ăn cơm cùng tôi."

Chử Ngọc cố gắng kìm nén, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh.

Bùi Tranh cũng đang cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đẹp tựa màu hổ phách khẽ ánh lên một tầng sáng nhàn nhạt. Anh đứng chắn ngang đường đi của cô, ra chiều nếu cô không gật đầu đồng ý thì anh sẽ không nhường đường. Thấy Chử Ngọc im lặng không nói, anh lại cúi thấp người hơn, hai cánh tay chống lên lan can nhìn cô: "Đang thầm mắng tôi trong bụng à?"

Sắc mặt Chử Ngọc lạnh đi, cô quay mặt đi chỗ khác, lồng ngực khẽ phập phồng.

"Tim khó chịu à?"

Bùi Tranh nhìn xuống lồng ngực đang phập phồng của cô, không khỏi nhíu chặt mày. Cơ thể này của Chử Ngọc, chỉ liếm cô hai cái đã khiến cô thở dốc không ngừng, nếu hôn cô thêm vài cái nữa, e rằng cô đến thở cũng không nổi. Anh cúi thấp đầu hơn, nắm lấy cổ tay cô, đeo chiếc đồng hồ thông minh của mình vào cổ tay cô. Đồng hồ kêu "tít" một tiếng, bắt đầu theo dõi nhịp tim của cô. Đây là sản phẩm mới của công ty nhà Hàn Nhạn Thời, tuy không thể thay thế hoàn toàn các thiết bị đo lường chuyên nghiệp, nhưng hiệu quả theo dõi giấc ngủ và nhịp tim tốt hơn hẳn các sản phẩm khác trên thị trường.

Chử Ngọc không thể chống cự lại, cổ tay bị anh nắm chặt kéo về phía sau, cả người đột nhiên bị anh ôm gọn vào lòng.

Bùi Tranh ôm cô từ phía sau, cúi đầu áp mặt vào má cô.

"Còn nửa tiếng nữa, ở lại với tôi một lát," anh hạ giọng, ghé sát vào tai cô thì thầm, "Tối qua có nhớ tôi không?"

Chử Ngọc nuốt ba chữ "đồ không biết xấu hổ" vào bụng, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Có nhớ cậu cưỡi ngựa trên đường bị ngã lộn cổ, sau đó bị một con lừa đi ngang qua húc văng xuống mương."

"Vậy là có nhớ rồi. Đi, đến phòng hoạt động của tôi," anh bật cười một tiếng, siết chặt cổ tay cô hơn, giọng nói lại hạ thấp xuống mức chỉ hai người nghe thấy, "Còn nửa tiếng nữa, để tôi liếm một lát, được không?"


Chú thích: 985: Đề án 985 là một dự án của chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học đẳng cấp thế giới, bao gồm 39 trường đại học hàng đầu.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3