GLMB - CHƯƠNG 8

 Hơi thở Chử Ngọc cứng lại, cô giả vờ như không nghe thấy gì, cắm cúi ăn cơm.

Ngày xưa, khi "Tiểu Tát" chạy loạn khắp nơi, dùng cái lưỡi dài của nó liếm lên cánh tay cô, cô cũng thường giả vờ không nhìn thấy. Nếu không, "Tiểu Tát" sẽ vừa kêu quái dị vừa cắn lấy ống tay áo cô. Chử Ngọc cảm thấy kinh nghiệm này có thể áp dụng vào hoàn cảnh tương tự. Cô phớt lờ lời nói của đối phương, dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng. Mặt đồng hồ trên cổ tay lại phát ra tiếng bíp bíp cảnh báo. Bùi Tranh nhíu chặt mày, một tay chống lên lưng ghế của cô: "Khó chịu à?"

Chử Ngọc chớp chớp mắt, định lắc đầu nhưng lại dừng lại, rồi gật đầu: "Ừm."

Bùi Tranh im bặt, đẩy bát canh trong tay lại gần cô hơn một chút. Anh cũng chưa cầm thú đến mức nhìn thấy Chử Ngọc không khỏe mà vẫn cố tình làm tới, đặc biệt là khi sắc mặt cô không tốt, trông yếu ớt bệnh tật.

Chử Ngọc thấy anh không nói gì nữa, thầm nghĩ chiêu này xem ra cũng có tác dụng. Bữa trưa hôm nay cô ăn khá nhiều, ăn hết hơn phân nửa phần thịt bò và tôm nõn, lại còn bị người nào đó cảnh cáo bắt uống hết bát canh tim heo. Cô thu dọn hộp cơm lại, định bụng buổi chiều mang về nhà rửa sạch sẽ rồi trả lại cho anh. Bùi Tranh đã đứng dậy, anh cúi người xuống từ phía sau cô, một tay bế bổng cô lên ôm vào lòng.

"Bùi Tranh, cậu —— thả tôi xuống ——"

Cơ thể Chử Ngọc đột ngột lơ lửng giữa không trung, bị anh bế ngang người đi ra ngoài phòng học. Cô khẽ kêu lên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy cổ áo đồng phục anh vặn vẹo, đôi chân đá loạn xạ vài cái rồi lại quy về im lặng. Bùi Tranh lười biếng liếc nhìn cô, đoạn mở cửa phòng hoạt động ở phía đông hành lang. Anh dùng chân đẩy cửa bước vào, đặt cô ngồi xuống chiếc giường bên trong, rồi quay người lại khóa trái cửa phòng.

Phòng hoạt động này trước kia là phòng học thư pháp, sau khi lớp thư pháp chuyển sang tòa nhà khác thì căn phòng này bị bỏ trống. Chử Ngọc ngồi trên giường nhìn quanh một vòng, chỉ thấy căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, điều hòa, sô pha đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có cả chiếc giường đơn mà cô đang ngồi.

Bùi Tranh cầm lấy chiếc chăn trên giường ném lên đùi cô, còn mình thì đi đến chiếc sô pha nằm xuống: "Ngủ đi."

Trước kia, giờ nghỉ trưa Chử Ngọc đều ngủ gục trên bàn học, đã sớm thành thói quen. Cô cảnh giác liếc nhìn người đang nằm trên sô pha, nhích mông lùi sâu vào phía trong giường, cầm lấy chăn rồi nằm xuống. Buổi sáng trong lớp cô có nghe các bạn phía trước bàn tán, nói rằng gia đình Bùi Tranh lại vừa quyên góp cho trường thêm một triệu tệ, vậy nên việc anh ta có một phòng hoạt động riêng dường như cũng là điều hợp tình hợp lý.

Tối qua cô ngủ không ngon giấc, hôm nay cảm thấy hơi buồn ngủ. Đợi khoảng hai phút, cô dựa đầu vào gối, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến gần như ngay lập tức.

Nhưng Bùi Tranh thì không hề nhắm mắt.

Anh nghiêng đầu nhìn Chử Ngọc đang co người dựa vào sát tường phía trong giường, đoạn đặt chiếc áo khoác đồng phục sang một bên. Thời tiết hiện tại thực ra không cần bật điều hòa, nhưng trông Chử Ngọc có vẻ rất sợ lạnh. Anh bật điều hòa lên, trên người anh lúc này chỉ còn độc chiếc áo phông đen ngắn tay. Anh chậm rãi bước đến mép giường. Chử Ngọc quay lưng về phía anh, cơ thể cuộn tròn lại như một đóa hoa sợ lạnh, hai tay ôm chặt lấy tấm chăn mỏng manh trên người.

Anh nhướng mày cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào vùng da thịt trắng nõn sau gáy cô, rồi nghiêng người lên giường, đưa tay vòng qua người cô, kéo cô vào lòng mình.

Chử Ngọc lập tức bị đánh thức, theo bản năng giãy giụa nhưng bàn tay đã bị người phía sau giữ chặt lấy. Bùi Tranh siết chặt tay cô, những ngón tay anh nghiền lên những ngón tay mảnh khảnh của cô, bàn tay còn lại luồn qua eo ôm chặt lấy cô. Hơi thở quen thuộc phả xuống, Chử Ngọc nhíu mày, nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

"Ôm cậu ngủ một lát, không làm gì cả," Bùi Tranh cúi đầu, vầng trán đè nặng lên vai cô, giọng trầm xuống, "Ngủ đi."

Chử Ngọc không thể đoán được suy nghĩ của Bùi Tranh. Ở trong lớp, anh ta thực ra không nói nhiều, nhưng mối quan hệ với các nam sinh khác đều khá tốt. Bùi Tranh dáng người cao ráo, ngoại hình ưa nhìn, chỉ có đôi đồng tử đen láy luôn có vẻ nhìn người từ trên xuống, trông không giống học sinh ngoan, nhưng nghe nói thành tích của anh ta ở nước ngoài rất xuất sắc. Theo lý mà nói thì là một người đàng hoàng, vậy mà cứ mở miệng ra là toàn những lời lẽ không biết xấu hổ. Chử Ngọc nghĩ đến những lời nói đó của anh ta là lại không nhịn được cắn chặt răng. Cô khẽ cựa đầu, lồng ngực rắn chắc phía sau vẫn đè nặng ôm chặt lấy cô, như thể đang bổ sung thêm điều khoản, anh cúi đầu nói tiếp: "Chử Ngọc, có một chuyện tôi quên nói với cậu."

"Trong thời gian duy trì mối quan hệ này với tôi, cậu không được phép qua lại với người khác," bàn tay Bùi Tranh bất ngờ nâng mặt cô lên, hơi thở lướt qua vành tai cô, "Qua lại cũng được thôi, nhưng đừng để tôi phát hiện. Hậu quả nếu bị tôi phát hiện là gì, tôi không đảm bảo đâu."

"....."

Chử Ngọc thực ra cũng không có ý định yêu đương gì vào lúc này, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu. Cô cân nhắc rằng đã nhận tiền thì bắt buộc phải trả giá, hy sinh một phần tự do. Cô im lặng, coi như ngầm chấp nhận điều kiện của anh.

Cô nhắm mắt lại.

"Chử Ngọc, để tôi liếm một lát."

"....."

Chử Ngọc biết ngay cái vẻ nghiêm túc của anh ta chỉ kéo dài được tối đa mười giây. Cô khẽ hít vào một hơi. Bùi Tranh cũng không hề có ý định trưng cầu ý kiến của cô, giọng điệu càng giống như đang thông báo hơn. Bàn tay anh luồn qua eo cô, đưa về phía trước, vén áo đồng phục của cô lên. Vùng bụng nhỏ trắng nõn, phẳng lì của Chử Ngọc lộ ra. Anh một tay giữ chặt cổ tay cô, tay kia đưa về phía trước, lần mò đến mép áo lót của cô. Chử Ngọc giãy giụa một chút, nhưng hai tay đã bị khóa chặt. Anh không hề chạm vào móc cài áo, mà trực tiếp cạy viền áo lót lên, bàn tay bao trọn lấy bầu ngực trắng nõn mềm mại.

Tư thế này khiến cơ thể cô hoàn toàn bị vòng tay anh bao bọc. Hơi thở cô trở nên dồn dập, áo đồng phục đã bị vén cao lên tận ngực, những lời mắng chửi người còn chưa kịp thốt ra đã bị bàn tay anh bịt chặt lấy miệng.

Bùi Tranh một tay bịt miệng cô, tay kia xoa nắn bầu ngực mềm mại, giọng nói bỗng nhiên trở nên trầm khàn: "Chử Ngọc, chỗ này... đã có ai liếm qua chưa?"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GIÓ LÙA MƯA BAY - CHƯƠNG 1

GLMB - CHƯƠNG 4

GLMB - CHƯƠNG 3