GLMB - CHƯƠNG 9
Mặt Chử Ngọc áp vào gối, cô nhắm nghiền mắt lại: "Bị chó cắn qua rồi."
Bùi Tranh nghe vậy khẽ bật cười một tiếng, bàn tay vẫn bao lấy bầu ngực cô, chậm rãi xoa nắn. Anh lật người cô lại, cúi đầu nhìn xuống đôi gò bồng đảo đang khẽ rung động trước mặt. Hai bầu ngực trắng mịn, tinh tế, vừa vặn trong lòng bàn tay anh, đầu nhũ hoa hồng nhạt như những quả anh đào đầu cành lấp ló qua khe ngón tay anh. Nhịp tim đập dưới lòng bàn tay dường như nhanh hơn rất nhiều, anh vùi đầu lại gần tai cô, bàn tay to lớn tùy ý nắm bóp.
"Chử Ngọc, sao đến cả ngực cũng mềm như vậy?"
Áo lót và áo đồng phục của cô bị đẩy cao lên phía trên, để lộ đôi gò bồng đảo non mềm mặc người giày vò. Vẻ mặt muốn kháng cự nhưng lại không thể phát ra tiếng của cô càng khiến những ý nghĩ xấu xa, tồi tệ trong lòng anh trỗi dậy mạnh mẽ. Chử Ngọc nghiêng đầu đi, bị anh xoa nắn đến mức phải cắn chặt quai hàm. Bàn tay Bùi Tranh rất lớn, hoàn toàn khác biệt với bàn tay cô, những ngón tay dường như hơi chai sạn, không biết có phải do thường xuyên chơi bóng rổ hay không. Hổ khẩu anh đặt lên bầu ngực, những ngón tay véo nhẹ lấy đầu nhũ hoa rồi cúi đầu xuống. Đôi môi và đầu lưỡi ấm áp lướt trên bầu ngực cô, đầu lưỡi cuốn lấy đầu nhũ hoa, đè ép bầu ngực mềm mại đưa vào miệng mút mát.
Cơ thể cô đột nhiên run lên, cô giơ tay bấu chặt lấy vai anh, hơi thở dồn dập: "Đừng liếm... Ưm... Thật sự khó chịu..."
Đầu lưỡi anh linh hoạt như một con cá nhỏ, bao quanh đầu nhũ hoa mà đảo lượn. Mặt Chử Ngọc đỏ bừng lên, hai tay đẩy người anh ra muốn trốn tránh, nhưng lại bị anh kéo ngược lại. Bùi Tranh một tay siết chặt eo cô, động tác liếm láp hơi chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cô: "Hoặc là liếm ngực, hoặc là để tôi liếm bướm nhỏ một lát. Tự mình chọn một cái đi."
"Cậu ——" Chử Ngọc khẽ hít vào một hơi, đôi mắt cụp xuống, "Cậu có thể dùng từ ngữ văn minh hơn một chút được không? Đừng cả ngày... nói mấy lời như vậy."
Bùi Tranh nghe vậy nhướng mày, đè tay cô xuống nhìn: "Lời nói loại nào? Liếm bướm cậu thì có gì mà không văn minh?"
Chử Ngọc nén giận nghiêng đầu đi, không thèm đôi co vô nghĩa với anh nữa. Bùi Tranh dường như có một hệ thống logic và hành động riêng của mình. Là một người bình thường, cô không thể nào lý giải được bộ não của loài chó, cũng không thể can thiệp vào hành vi của đối phương. Nếu người bình thường nói chuyện mà chó có thể hiểu được, thì nghề huấn luyện chó đã biến mất từ lâu rồi. Cô thở hắt ra một hơi, mặt đồng hồ lại bắt đầu kêu tít tít rung lên.
Đôi mày Bùi Tranh gần như dính chặt vào nhau, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Anh giơ tay bế cô lên, đặt ngồi lên đùi mình. Mông Chử Ngọc lập tức cảm nhận được một vật cứng rắn đang căng phồng lên, chạm vào giữa hai chân cô khẽ động đậy. Cô cúi đầu đầy bất lực, dựa vào ngực anh nhắm mắt lại: "Cậu nhất định phải chọc tức tôi mới được à."
Tiếng bíp bíp báo động của đồng hồ vang lên khoảng mười lăm giây rồi tắt ngấm. Bùi Tranh ôm chặt lấy eo cô cúi đầu, trong giọng nói cuối cùng cũng lộ ra vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Chử Ngọc, xoa cũng không cho xoa, liếm cũng không cho liếm. Hôn cậu hai cái cậu đã thở không ra hơi, vậy thì đến bao giờ tôi mới có thể chịch cậu?"
"Cậu dùng từ có thể nào..." Chử Ngọc đưa tay bịt tai lại, "Trong đầu đám con trai các cậu sao chỉ toàn mấy thứ đó vậy."
Trước kia cô từng lướt mạng đọc được các bài đăng nói rằng trong cấu trúc não bộ của nam sinh tuổi dậy thì, có đến một nửa là suy nghĩ về cơ thể phụ nữ. Cô không hoàn toàn tin, cho đến tận bây giờ, khi mông cô đang ngồi trên một vật vừa nóng vừa cứng. Hơi thở Bùi Tranh nóng rực, thứ phía dưới ngóc vào cô cọ cọ, anh cười nhạo một tiếng: "Cậu chỉ cần bị xoa một chút đã ra nhiều nước như vậy, cứ câu dẫn tôi muốn liếm."
Chử Ngọc thực sự sắp ngất đi. Cô còn chưa kịp nói thêm gì, người phía sau đã kéo quần cô xuống. Chiếc quần lót màu đen bao bọc lấy dương vật đang sưng to, căng phồng. Cô lập tức nhắm nghiền mắt lại, nhưng bàn tay ngay sau đó đã bị anh nắm lấy, đặt lên vật thô cứng, nóng rực kia.
Bùi Tranh hôn nhẹ lên khóe môi cô, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập hơn rất nhiều: "Chử Ngọc, dùng tay tuốt đi."
Ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện của các bạn học, hơi thở cô như ngừng lại trong một giây. Nếu không thuận theo ý muốn của con chó dữ này, anh ta chắc chắn sẽ lại cởi quần cô ra đòi "cọ". Chử Ngọc lòng vẫn còn sợ hãi, cô nhắm mắt lại, dùng tay bao lấy vật kia, cứng đờ mà chậm rãi tuốt lộng từ dưới lên trên. Quy đầu cực đại rỉ ra vài giọt chất nhờn, bàn tay cô run lên, người phía sau lập tức nắm lấy cổ cô: "Mở mắt ra nhìn xem nào, Ngọc Ngọc."
Ngày hôm qua cô quá hoảng loạn, không thể nhìn kỹ hình dạng của thứ này. Chử Ngọc lùi người về phía sau dựa vào ngực anh, cô nhìn dương vật trong lòng bàn tay mình, xấu hổ cắn chặt môi. Một cây gậy thô dài, cứng rắn, thân gậy quấn đầy những đường gân xanh nổi rõ, đang cọ lộng trong lòng bàn tay cô như có nhịp đập, kéo theo cả thứ chất lỏng ướt dính dính vào đầu ngón tay cô. Bùi Tranh thẳng người lên, dương vật ma sát vào lòng bàn tay cô hướng về phía trước, rồi dứt khoát bao lấy tay cô nắm chặt lấy dương vật mình, di chuyển lên xuống liên tục.
"Tay cũng thật dễ chịch, Ngọc Ngọc," Bùi Tranh liếm liếm vành tai cô, giọng nói trầm thấp, "Nhanh lên nào, ừm..."
Tiếng thở dốc vang lên ngay bên tai, Chử Ngọc nhắm mắt nắm chặt lấy vật kia tuốt lộng lên xuống. Lòng bàn tay cô như sắp bị sức nóng làm cho tan chảy, cô thực sự không thể thuyết phục bản thân rằng mình đang thủ dâm cho một kẻ bệnh tâm thần. Bàn tay vừa định rút ra lại bị anh ấn chặt lại. Bùi Tranh dường như đã đoán trước được ý đồ của cô, bàn tay to lớn của anh luồn xuống dưới chiếc quần đồng phục của cô, những ngón tay trực tiếp chạm vào bên trong quần lót cô.
"Muốn dùng bướm nhỏ cọ à?"
Anh khẽ thở dốc, hai ngón tay cách lớp quần lót đè đè lên nụ hoa nhỏ: "Muốn chà chỗ này phải không?"
Chử Ngọc giật bắn mình, cảm giác khoái cảm khó có thể khống chế và gần như sụp đổ kia cô vẫn còn nhớ rõ. Cô lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay bao lấy dương vật hướng về phía trước rồi lại xuống dưới, nghiêng đầu cắn chặt môi, cố ý tăng tần suất hít thở của mình lên. Đồng hồ lại một lần nữa phát ra tiếng bíp bíp. Cô nhẹ nhàng buông tay ra, dựa vào lòng anh hít thở, giọng nói bỗng nhiên trở nên yếu ớt: "Bùi Tranh, tôi... thật sự khó chịu."
Bùi Tranh đang cứng đến mức sắp nổ tung, bàn tay trong lòng lại đột ngột buông ra, quả thực muốn lấy mạng người. Anh cau mày, không nhịn được cúi đầu nhìn sắc mặt cô. Thấy cô khó chịu đến mức sắp khóc, anh cũng không còn tâm trí nào để ý đến dương vật đang cứng ngắc sắp làm rách cả quần lót của mình nữa. Anh kéo quần đồng phục lên, đỡ cô ngồi thẳng dậy: "Ngồi thế này có đỡ hơn không? Cái tim của cậu sao mà ——"
"Ngồi một lát là ổn thôi."
Chử Ngọc cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, dựa vào ngực anh nhắm mắt lại: "Bùi Tranh, sức khỏe tôi không tốt, cậu có thể đừng lúc nào cũng bắt nạt tôi được không?"
"....."
"Bắt nạt cậu? Liếm bướm cậu thì không tính là bắt nạt chứ," giọng Bùi Tranh ngừng lại một chút, ngón tay kẹp lấy cằm cô nâng lên, "Chử Ngọc, đâm vào trong mới tính."
Chử Ngọc khẽ mỉm cười: "Bùi thiếu gia, phàm là những hành vi bất lợi cho sức khỏe của tôi thì đều tính là bắt nạt tôi."
"Đó là bởi vì cậu chưa quen thôi," giọng Bùi Tranh nhàn nhạt, anh véo cằm cô hôn một cái, "Chử Ngọc, sau này cứ một ngày liếm nhẹ, ba ngày liếm mạnh là cậu sẽ quen thôi. Cái này gọi là huấn luyện giải mẫn cảm*. Bị liếm chẳng lẽ không sướng sao? Hôm qua lúc tôi liếm cậu, cậu phun ra nhiều như vậy cơ mà."
Chú thích: Huấn luyện giải mẫn cảm (脱敏训练): Một kỹ thuật trong tâm lý học và y học nhằm giảm bớt phản ứng quá mức (dị ứng, sợ hãi...) đối với một tác nhân kích thích bằng cách tiếp xúc lặp đi lặp lại với tác nhân đó ở mức độ tăng dần. Ở đây Bùi Tranh dùng với ý nghĩa hoàn toàn khác :v
Nhận xét
Đăng nhận xét